* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Chap

vệ từng li từng tí theo kiểu “Nâng như nâng trừng, hứng như hứng hoa” , nhưng thật lòng Tú Linh rất cảm động và biết ơn Châu Kiệt Phong.
Giữa lúc Tú Linh không biết mình sẽ đi đâu và về đâu, Châu Kiệt Phong đã xuất hiện như một bạch mã hoàng tử. Châu Kiệt Phong chẳng những cho Tú Linh một mái nhà để tránh nắng tránh mưa, còn sắp cùng Tú Linh tạo dựng một gia đình ấm áp và hạnh phúc.
Rửa xong tay cho Tú Linh, Châu Kiệt Phong nhấc bổng Tú Linh, đặt Tú Linh ngồi trên giường.
Tú Linh sợ hãi, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Châu Kiệt Phong. Đây là lần đầu tiên Châu Kiệt Phong chủ động đưa Tú Linh vào phòng ngủ, hơn nữa còn táo tợn muốn cúi xuống hôn Tú Linh.
Vào lúc Châu Kiệt Phong cúi xuống, môi sắp chạm môi, một hình bóng có khuôn mặt nửa xa lạ nửa thân quen xuất hiện trong đầu Tú Linh. Người đàn ông đó có khuôn mặt rất đẹp trai và phong độ, ánh mắt vừa u oán vừa nồng nàn thương yêu nhìn Tú Linh. Người đó rất giận dữ khi thấy Tú Linh đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông khác, hơn nữa còn để cho anh ta hôn.
“Không!” Tú Linh đẩy Châu Kiệt Phong ra, hai tay ôm chặt lấy đầu, miệng rên rỉ thống khổ.
Châu Kiệt Phong kinh hoàng vội ôm lấy Tú Linh, run giọng hỏi: “Em không sao chứ? Em thấy trong người thế nào? Căn bệnh đau đầu lại tái phát đúng không?”
“…” Tú Linh đau đầu quá, đau đầu đến nỗi nước mắt cùng mồ hôi lạnh trộn lẫn vào nhau. Những kí ức mờ nhạt đang ồ ạt kéo về. Mỗi lần nghĩ về người đàn ông lạ mặt đó, Tú Linh lại không khống chế được suy nghĩ và cảm giác chính mình. Chỉ cần Tú Linh có bất cứ ý nghĩ thân cận với Châu Kiệt Phong, sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại.
Tú Linh không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Người đàn ông xa lạ ấy, bất quá chỉ gặp có một lần. Tại sao mình lại mơ về anh ta nhiều hơn bất cứ ai, nhớ về anh ta nhiều hơn Châu Kiệt Phong gấp vạn lần. Hơn nữa còn ngày nhớ đêm mong về anh ta. Tại sao? Tại sao điều vô lý này lại xảy ra?
Tú Linh luôn tự hỏi bản thân lý do vì sao ở gần bên cạnh Châu Kiệt Phong hơn nửa tháng mà không có cảm giác gì mãnh liệt cả. Mỗi khi Tú Linh vận dụng hết khả năng và tập trung hết sức vào trí nhớ cũng không thể nhớ được một chút gì về kỉ niệm đã có giữa hai người. Có nhiều lúc, Tú Linh lại cho rằng giữa hai người chỉ đơn giản là hai người bạn tốt, hoàn toàn không có tình cảm nam nữ.
Lo sợ tình hình sức khỏe của Tú Linh chuyển biến xấu đi, Châu Kiệt Phong đã cho người gọi bác sĩ riêng đến.
Gần 10 phút sau, bác sĩ đến. Tú Linh được ông ta đo nhịp tim và huyết áp, ngoài ra ông ta còm tiêm cho Tú Linh một mũi và thay toàn bộ số thuốc cũ bằng đơn thuốc mới.
Chỉ ít phút sau khi được tiêm thuốc, Tú Linh an ổn ngủ trên giường. Ông bác sĩ dặn dò Châu Kiệt Phong đôi câu, sau đó ông cáo từ ra về.
Châu Kiệt Phong cho người tiễn ông bác sĩ, một mình ngồi trên mép giường ngắm nhìn Tú Linh ngủ say. Hắn rất muốn ngay lập tức biến Tú Linh trở thành một người phụ nữ của mình. Nhưng thấy Tú Linh bệnh tình ốm đau, sức khỏe yếu, hắn lại không đành lòng. Có lẽ hắn cần phải nghĩ ra một cách chu toàn. Nghĩ ra một cách mà Vũ Gia Minh không ngờ tới được, cũng không thể cướp mất Tú Linh đi. Nụ cười nhàn nhạt nở trên môi Châu Kiệt Phong, cúi xuống hắn hôn phớt lên môi Tú Linh.
“Tú Linh! Nhất định em phải là của tôi.” Châu Kiệt Phong thì thầm vào tai Tú Linh.
Không biết Tú Linh có nghe được những gì mà Châu Kiệt Phong nói không. Chỉ biết Tú Linh khẽ cau mày, miệng rên lên một tiếng, tỏ ý không hài lòng trước hành động quấy phá của Châu Kiệt Phong.
Chap 34:
Trác Phi Dương và Thư Phàm đã trốn chui trốn lủi gần một ngày. Tối hôm qua, cả hai ngủ trong hang động. Cũng may được con chim hải âu canh gác, nên cả hai được ngủ một giấc bình yên đến sáng.
Bọn sát thủ dù có là những kẻ máu lạnh, giết người không ghê tay, nhưng dù sao bọn chúng cũng là người, mà đã là người ai cũng cần phải ăn, phải ngủ và nghỉ ngơi. Bọn chúng lại tự tin cho rằng Trác Phi Dương đang bị thương nặng, phải dẫn theo một cô gái chân yếu tay mềm, hơn nữa cả hai không hề quen thuộc với cuộc sống trong rừng, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng bắt được. Có khi cả hai đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt trước rồi cũng nên. Vì suy nghĩ như thế, nên tối hôm qua bọn chúng không vội đuổi theo hai người mà chọn một mô đất cao, dựng lều để ngủ qua đêm.
Hơn bảy giờ sáng Thư Phàm mới tỉnh dậy. Đầu Thư Phàm gối lên đùi Trác Phi Dương, nằm co ro trước đống lửa, trên người đắp chiếc áo khoác của Trác Phi Dương.
Gần sáng Trác Phi Dương mới chợp được mắt. Vì lo sợ cho sự an toàn của cả hai, Trác Phi Dương đã thức canh gần như cả đêm, mãi đến hơn hai giờ sáng do quá mệt mỏi, hắn mới đi vào giấc ngủ.
Lúc Thư Phàm tỉnh dậy, Trác Phi Dương vẫn còn đang ngủ. Gối đầu trên gối Trác Phi Dương, Thư Phàm ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Trác Phi Dương. Chưa bao giờ Thư Phàm thấy cả hai lại gần gũi như thế. Mới hôm nào, cả hai còn là hai người xa lạ, thậm chí còn coi nhau là kẻ thù, thế mà hôm nay đã trở thành người đồng sinh đồng tử. Nếu không có Trác Phi Dương, có lẽ Thư Phàm đã chết từ lâu rồi. Nghĩ về Trác Phi Dương, Thư Phàm lại liên tưởng đến Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm biết nếu đổi lại là Hoàng Tuấn Kiệt, hắn cũng sẽ không tiếc lấy tính mạng của hắn ra để bảo vệ an toàn cho mình. Sờ lên trái tim, Thư Phàm thấy nó đang đập thật nhanh. Liếc mắt nhìn Trác Phi Dương, Thư Phàm không biết nó đang đập nhanh vì ai, đang nhớ ai.
Tình cảm trong Thư Phàm đã bắt đầu trở nên rối rắm. Một người đã ban tặng cho Thư Phàm những rung động đầu đời, dạy cho Thư Phàm hiểu thế nào là thích là nhớ nhung một người. Còn người kia giống như ánh nắng mặt trời, giúp sưởi ấm trái tim Thư Phàm, giúp cho Thư Phàm tự tin vững bước trên đường đời, ngay cả khi đối mặt với cái chết gần trong gang tấc, nhờ ánh mắt của người đó, Thư Phàm đã không còn sợ nữa, mà lại thản nhiên cùng người đó đối diện với tất cả.
Ôm lấy đầu, Thư Phàm không muốn biết, cũng không muốn nghĩ gì cả. Mọi chuyện hãy để cho số phận an bài. Điều Thư Phàm muốn làm nhất vào lúc này, là có thể nhanh chóng thoát ra khỏi khu rừng này, có thể cùng Trác Phi Dương an toàn rời khỏi đây.
Trong khi Thư Phàm con ngơ ngẩn nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia, Trác Phi Dương mở mắt, mỉm cười hỏi Thư Phàm: “Cô đã tỉnh dậy rồi?”
“A…” Thư Phàm kêu lên một tiếng nho nhỏ như muỗi kêu. “Phụt!” Mặt Thư Phàm bỗng đỏ như gấc chín khi phát hiện ra mình vẫn còn vô tư gối đầu lên đùi Trác Phi Dương, hơn nữa còn nhìn hắn bằng ánh mắt chiêm ngưỡng.
Thư Phàm giật mình vội ngồi bật dậy như lò xo, chiếc áo khoác tuột xuống bụng.
“Đêm qua cô ngủ ngon chứ?” Trác Phi Dương nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Thư Phàm, trái tim hắn đập thật nhanh.
“Tôi ngủ ngon, còn anh?” Thư Phàm vuốt tóc, mắt quan sát hang động mà cả hai đã ngủ lại vào tối hôm qua. Từ lúc theo con chim hải âu đến hang động này, do phát hiện bọn sát thủ vẫn chưa tìm ra được chỗ này, nên cả hai tạm thời vẫn lưu lại, chưa muốn rời đi.
“Tôi ngủ ngon.” Trác Phi Dương cả đêm hầu như không ngủ nhưng hắn không muốn Thư Phàm biết điều đó. Chỉ cần Thư Phàm được ngủ ngon giấc, hắn đã thấy hài lòng rồi.
“Cô đã đói bụng chưa?” Trác Phi Dương vươn vai, xoa nhẹ vào đôi chân đã bị tê nhức đến không còn cảm giác.
Thư Phàm xấu hổ, cắn môi, tay run run trả lại chiếc áo khoác cho Trác Phi Dương: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Trác Phi Dương cười, tay đón lấy chiếc áo khoác trên tay Thư Phàm. Khoác vào người, Trác Phi Dương ngửi được mùi thơm hoa nhài vương từ cơ thể và mái tóc của Thư Phàm sang chiếc áo khoác, hơn nữa còn lưu lại hơi ấm của Thư Phàm. Trác Phi Dương hít một hơi thật dài, sảng khoái thở ra.
Buổi sáng hôm nay, không khí thật trong lành và tươi mát. Nếu không phải lo sợ sắp bị bọn sát thủ đuổi kịp đến nơi. Thư Phàm và Trác Phi
Dương đang nắm tay nhau đi dạo trên bãi cát ngoài bờ biển, và ngắm cảnh mặt trời mọc.
Bám tay vào thành tường đá, Trác Phi Dương loạng choạng đứng lên. Cả đêm hôm qua, Thư Phàm đã lấy hai đùi hắn làm gối. Sợ Thư Phàm giật mình thức giấc, nên mặc dù có nhức mỏi hắn cũng không dám cử động, thành ra chân hắn sáng nay đã gần như thành kẻ bị liệt.
Thư Phàm cắn cắn môi, áy náy trong lòng càng lúc càng tăng. Không kịp suy nghĩ gì, Thư Phàm kéo Trác Phi Dương ngồi xuống, tay thành thạo xoa bóp vào đùi và bắp chân hắn.
Trác Phi Dương đông cứng cả người, sắc mặt ửng đỏ. Tay hắn hết nắm rồi lại thả. Hắn ngượng ngùng muốn bảo Thư Phàm dừng tay, nhưng chỉ mấp máy môi, không nói thành tiếng. Tất cả mọi ngôn từ đều bị dấu trong cổ họng. Cảm giác mà Thư Phàm mang lại cho hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hắn sợ, hắn không thể buông tay được nữa, mà phải giữ chặt Thư Phàm ở bên cạnh mình.
Thư Phàm thấy tay mình run run, trái tim không ngừng chơi điệu Valse trong lồng ngực. Lẽ ra là một bác sĩ Thư Phàm phải không thấy ngượng ngùng và xấu hổ mới đúng. Nhưng đằng này Thư Phàm thấy mình chẳng khác gì một sắc nữ, đang lợi dụng để động chân động tay vào thân thể Trác Phi Dương.
Càng nghĩ Thư Phàm càng đỏ mặt, càng xấu hổ, mồ hôi rịn ra đầy trán. Cuối cùng không còn chịu đựng hơn được nữa, Thư Phàm rụt tay lại như chạm phải lửa, đứng bật dậy, ôm lấy hai má, Thư Phàm chạy biến ra cửa hang đá.
Trác Phi Dương ngây ngẩn nhìn theo, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng sâu, khuôn mặt hắn đã nhuốm hồng. Khi bàn tay Thư Phàm buông ra khỏi đùi hắn, cũng là lúc cơ thể căng cứng của hắn thả lỏng dần dần. Một người mắc căn bệnh sạch sẽ như hắn, lần đầu tiên để con gái sờ mó vào thân thể, lần đầu tiên mới hiểu rung động đến tận tâm can là gì.
Gần hang đá, mà cả hai ngủ qua đêm có một dòng suối nhỏ. Con suối này không sâu lắm, nước trong xanh có thể nhìn xuống đến tận đáy. Những con cá đủ sắc màu đang tung tăng bơi lội, tán cây rũ bóng soi xuống đáy nước.
Thư Phàm và Trác Phi Dương rất biết ơn con chim hải âu. Nếu không có nó, cả hai đã không thoát được sự truy lùng gắt gao của bọn sát thủ, không thể tìm được nguồn nước và thức ăn, ngay cả chỗ ngủ qua đêm cũng không có.
Sau khi rửa xong mặt cho tỉnh ngủ, vuốt lại tóc cho suôn phẳng. Thư Phàm cùng Trác Phi Dương bắt cá, chuẩn bị thức ăn cho cả ngày hôm nay.
Trong hai ngày chạy trốn, vết thương trên lưng Trác Phi Dương do không có thuốc đắp đã chảy máu rất nhiều. Cũng may Thư Phàm có chút hiểu biết về thảo dược, đã hái nhiều vị thuốc trong rừng để đắp vào vết thương trên lưng Trác Phi Dương. Những vị thuốc này chẳng những có tác dụng cầm máu, khử độc, mà còn giúp nhanh chóng liền sẹo. Chẳng mấy chốc vết thương trên lưng Trác Phi Dương đã khá hơn.
Bắt được khá nhiều cá, Thư Phàm ngồi trên bờ suối rửa chân, nghịch nước, để Trác Phi Dương mổ cá. Cả hai sợ trên đường chạy trốn không kịp bắt cá, và không tìm được con suối giống như con suối này, nên cẩn thận chuẩn bị trước thức ăn, phòng khi đói còn có thứ gì đó để nướng mà ăn.
Ăn cá mấy ngày nay đã khiến Thư Phàm ngán để tận cổ. Nhưng hiểu hoàn cảnh ngàn cây treo sợi tóc của mình, Thư Phàm không dám đòi hỏi gì hơn. Nếu có trách thì đành trách số phận không may của mình.
Mổ xong cá, gói vào một tán lá cây thật to, đã được rửa sạch. Buộc lại cẩn thận, Trác Phi Dương cầm trên tay, cùng Thư Phàm thong thả bước đi.
Hai người chỉ dám lưu lại chỗ này qua đêm, không dám ở lại lâu. Bọn sát thủ là những kẻ tinh nhuệ và nhạy bén, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ do cả hai sơ suất để lại, bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm ra manh mối và bắt được hai người. Lúc đó, không ai có thể cứu được họ.
Buổi trưa, không khí trong rừng vẫn còn mát lạnh giống như ngày xuân. Những tán lá cây rừng rậm rạp đã che khuất đi ánh nắng gay gắt của mặt trời. Thỉnh thoảng mới có những chùm sáng nhỏ chiếu xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất.
Thư Phàm dù sao vẫn chỉ là một cô gái mới lớn, chưa trưởng thành. Tuy rằng đang bị bọn sát thủ đuổi giết phía sau, nhưng lần đầu tiên phải sống trong rừng, hơn nữa nơi đây lại có nhiều hoa cỏ kì lạ, mà Thư Phàm chưa từng thấy bao giờ, đã khiến Thư Phàm quên hết mọi thứ, chỉ biết thỏa mãn lòng hiếu kì muốn khám phá hết những điều kì lạ xung quanh mình.
Trác Phi Dương thấy mình chẳng khác gì một ông bố đang dắt con mình đi chơi trong rừng quốc gia. Thấy Thư Phàm hết chạy chỗ này, chạy chỗ kia, ngắm cây cỏ này, ngửi bông hoa kia, thậm chí còn ngắt nụ hoa và những chiếc lá non bỏ vào miệng nhai nhai.
Mỗi lúc như thế, trái tim Trác Phi Dương nhảy nhót, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong rừng, chướng khí mù mịt, cây ăn được thì ít, mà cây mang theo độc tố thì nhiều. Mặc dù Thư Phàm là một bác sĩ giỏi, biết ít nhiều về thảo dược, nhưng đâu có nghĩa cây cỏ nào Thư Phàm cũng biết. Nếu chẳng may Thư Phàm ăn phải cây có độc, Trác Phi Dương vuốt mồ hôi lạnh, cơ thể rùng mình một cái. Hắn thật không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách vừa đe dọa vừa dụ dỗ Thư Phàm.
“Thư Phàm! Chúng ta phải đi thôi! Sắp chiều đến nơi rồi.” Nhìn Thư Phàm đang ngồi xổm trước một cây cỏ, có lá hình tròn, cánh hoa mỏng màu vàng, Trác Phi Dương than thầm, gọi nhỏ.
Thư Phàm mắt chăm chú nhìn câu hoa màu vàng, miệng kích động bảo Trác Phi Dương: “Đây có phải là cây chữa rắn cắn đúng không anh?”
“…” Trác Phi Dương im lặng không trả lời Thư Phàm. Hắn ngây ngẩn cả người, lỗ tai lùng bùng, người hắn loạng choạng muốn say. Hắn say không chỉ vì khuôn mặt với nụ cười tươi mát như nắng xuân, xinh đẹp động lòng người của Thư Phàm, mà còn vì giọng nói trong trẻo của Thư Phàm.
Thư Phàm kích động, tay run run vuốt nhẹ vào cánh hoa mỏng màu vàng, đầu cúi xuống, mũi hít lấy hương hoa nhàn nhạt.
Ngắt một cánh hoa, Thư Phàm cho vào miệng nhai. Một lúc sau, Thư Phàm nhảy cẩng lên, sung sướng nói: “Đây đúng là cây chuyên chữa rắn cắn rồi. Ha ha ha! Có cây này, chúng ta không còn bị rắn cắn nữa.”
Thư Phàm chạy lại gần Trác Phi Dương, kéo tay hắn lại gần: “Anh mau giúp tôi hái hết số cây này. Chúng ta cần dùng nó để phòng thân.”
Trác Phi Dương mặc dù không hiểu tác dụng của cây hoa có lá hình tròn và có hoa cánh mỏng màu vàng này. Nhưng thấy Thư Phàm cao hứng và vui sướng như thế, hắn mỉm cười, giúp Thư Phàm hái.
Đang cao hứng và vui vẻ cùng Trác Phi Dương hái thuốc, bỗng con chim hải âu kêu lên những âm thanh chói tai.
Trác Phi Dương và Thư Phàm giật mình hoảng sợ, bốn mắt nhìn nhau, thần kinh cả hai căng thẳng. Cả hai đều ngầm hiểu, con chim hải âu đang báo hiệu bọn sát thủ đang tiến gần về nơi họ đang đứng, rất có thể bọn chúng đang ở gần đây.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Trác Phi Dương nắm chặt tay Thư Phàm, lôi Thư Phàm chạy theo mình.
Thư Phàm biết mình và Trác Phi Dương đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, đã để cho Trác Phi Dương kéo tay lôi đi.
Vừa chạy Thư Phàm vừa cảnh giác quan sát nhìn bốn phía.
“Bọn chúng đã đuổi kịp chúng ta rồi đúng không?” Thư Phàm thở hổn hển, quẹt mồ hôi trán, mắt kinh sợ nhìn về phía sau.
“Có lẽ thế.” Trác Phi Dương càng lúc càng nắm tay Thư Phàm thật chặt, các khớp cơ trong cơ thể hắn căng cứng, trái tim hắn trùng xuống: “Nếu bọn chúng chưa đuổi kịp chúng ta, con chim hải âu đã không kêu những tiếng chói tai như thế.”
Cây rừng vùn vụt lùi lại phía sau. Lần thứ hai trong đời, Thư Phàm cùng Trác Phi Dương chạy bán sống bán chết. Thân thể cả

hai lao đi, gai dại đâm vào da thịt, cào rách quần áo. Tóc tai toán loạn, lá cây dính cả trên tóc, trên mặt và trên quần áo. Mấy hôm nay, trời không mưa, nắng liên tục nên mặt đất không còn ẩm ướt giống như mấy hôm trước.
Thư Phàm bước thấp bước cao, luống cuống cố chạy cho kịp bước chân của Trác Phi Dương.
Bỗng bốn phía vang lên tiếng súng: “Đoàng! Đùng!” . Thư Phàm sợ hãi đến mức, trái tim suýt rớt ra ngoài, người lao về phía trước. Cũng may được Trác Phi Dương đỡ, nên không bị ngã.
“Bọn chúng…” Thư Phàm níu lấy cánh tay áo Trác Phi Dương, kinh hoàng nói không ra hơi.
“Đừng sợ!” Trác Phi Dương lồng năm ngón tay của mình vào năm ngón tay Thư Phàm. Mặc dù hơi thở bấn loạn, nhưng hắn vẫn ăn nói rõ ràng và rành mạch. Nhờ hắn, Thư Phàm đã phần nào lấy lại được bình tĩnh.
“Chạy đi!” Trác Phi Dương vừa lôi Thư Phàm chạy theo mình, vừa cố gắng tìm một chỗ nấp cho hai người.
“Đùng!” , “Đoàng!” Những tiếng súng không ngừng vang lên. Tiếng hò hét, tiếng cây rừng bị giẵm đạp vang lên như sấm dậy, giống như một đoàn quân chuẩn bị vây lấy Trác Phi Dương và Thư Phàm vào ổ mai phục.
Đến một sườn dốc, do không kịp phanh gấp, cả Thư Phàm và Trác Phi Dương đều lăn xuống sườn dốc. Trác Phi Dương vội ôm lấy Thư Phàm vào lòng, cố gắng dùng thân thể mình ngăn vật cản và cố gắng không để Thư Phàm bị va chạm nhiều.
Thư Phàm trong lúc hoảng hốt đã ôm chặt lấy Trác Phi Dương, mắt nhắm tịt lại, bên tai văng vẳng nghe tiếng gió rít gào, tiếng nói trầm tĩnh của Trác Phi Dương.
Hai người lăn càng lúc càng nhanh.
“Bốp!” , “Rầm!” , “Bịch!” Những âm thanh khô khốc do thân thể của hai đập vào gốc cây và chướng ngại vật, tạo nên những tiếng nghe thật rùng rợn, cảm tưởng xương sườn của cả hai đã gãy nát, còn cơ thể giống như miếng bánh đúc đã bị nghiến nát trong máy xay.
Lăn, lăn, cả hai không biết đã bị va đập bao nhiêu lần, không biết đã chịu bao nhiêu vết thương vào cơ thể. Đến khi một tiếng “Phịch!” và “Rầm!” vang lên, cả hai bị ngã vào một đầm lầy, có cát lún.
Bị va đập quá nhiều lần, Thư Phàm và Trác Phi Dương sớm đã thần trí lơ mơ, đến khi ngã xuống đầm lầy, có cát lún, cả hai đã ngất xỉu.
Tiếng con chim hải âu kêu lên những âm thanh thê lương, ngập cả núi rừng. Tiếng kêu của nó đã đánh động đến bọn thú lớn, thú nhỏ trong rừng, chim muông bay tán loạn.
Con chim hải âu đậu trên vai Thư Phàm, miệng nó kêu “gừ gừ” , đầu thân thiết cọ cọ vào má Thư Phàm, còn mỏ chọc chọc vào mũi Thư Phàm, hằng mong Thư Phàm nhanh chóng tỉnh lại. Hiện giờ cơ thể của cả hai đang lún dần xuống cát. Nếu không sớm tỉnh lại, cả hai sẽ sớm bị cát nuốt chửng xuống tận đáy. Lúc đó dù có tỉnh lại cũng...

<< 1 ... 53 54 55 56 57 ... 82 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status