trên khuân mặt hình trái xoan làm em đẹp lạ kỳ…
- Còn… – Tôi định hỏi “còn gì nữa không” nhưng khi chữ “còn” chưa phát hết ra khỏi môi thì em đã cướp lời tôi.
- Và để hôn một người đàn ông lạ.
Chap 11:
Khỏi phải nói các bạn biết tôi sửng sốt, à không choáng váng đến mức nào. Mặc dù khi biết em đồng ý đi với tôi chuyến này, lại chỉ đi có hai người, hơn nữa những hành động của em như ôm tôi hay đơn giản chỉ là mặc chiếc quần đùi ngắn khoe làn da trắng ngần của em thì một người với gần 30 tuổi đầu có thể biết được rằng em cũng có ý muốn gì đó bật đèn xanh, chí ít thì cũng phải là màu lục nhạt.
Nhưng giờ đây tôi đang á khẩu, hoàn toàn câm lặng và nhìn em, đôi mắt buồn kiên định vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. À tôi thấy nó từ từ khép lại, bản năng con người tôi lúc này trỗi dậy trước sức sống của em, những hình ảnh lúc này khi em còn làm điệu vũ trong phòng tắm lại hiển hiện,
thôi thúc tôi phải thực hiện cái quyền chiếm hữu đầy nhục cảm này. Tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, mà có nghĩ được gì khi tôi nào có điều khiển được bản thân. Khi mắt em từ từ khép lại thì cũng là lúc khoảng cách giữa tôi và em được rút ngắn lại dần.
Tôi nhẹ nhàng như xưa nay vốn vậy. Chẳng biết tại sao khi mọi người hôn thì hay nhắm mắt, còn tôi thì muốn được nhìn thật kỹ khuân mặt của người kia. Đôi mắt buồn với hàng lông mi dài tự nhiên trước mắt, tôi nghe thấy cả hơi thở dồn dập của em với sự hồi hộp, đôi môi đỏ hơi run run, cánh mũi phập phồng, mùi cơ thể từ cần cổ cao và đôi tai nhỏ trắng xinh xông lên chiếm lĩnh tôi. Môi tôi và em đã chạm vào nhau – Một cảm giác đê mê ngọt ngào đến lạ.
Đây không phải lần đầu tiên tôi hôn ai đó, và chắc chắn cũng không phải là lần cuối cùng. Nhưng cảm giác khi hôn em, sự run rẩy của em làm tôi cũng run rẩy theo, tôi muốn ngộp thở. Rất nhanh thôi mặc dù còn đầy thèm muốn tôi khẽ rời đôi môi em ra. Cảm giác khi vặn người hôn em cũng làm cho tôi hơi mỏi. Em cúi người nhìn xuống, ngượng ngùng như một cô gái mới lớn khi cảm giác kiên định lúc đầu đã biến mất.
- Môi em thật mềm lắm – Phải một lúc tôi mới có thể nói, nhẹ nhàng.
Ưm… Em không nói gì. Chỉ có tiếng ưm thật khẽ, như kiểu em định nói gì nhưng lại thôi. Em khẽ dựa đầu vào vai tôi, mắt nhìn xa xăm vô định. Tôi cũng muốn hỏi em, nhưng cũng lại thôi, kệ em mượn lấy bờ vai ở đó. Cơn nhục cảm của tôi cũng dần dần kìm hãm lại, tôi vòng tay ra ôm lấy vai em, kéo em vào chặt hơn như sợ em rơi mất. Em nhỏ bé nhưng thật cô đơn, đó là điều tôi cảm thấy. Khi tôi còn đang mải ngắm mái tóc em, tận hưởng mùi hương em thì em bỗng nói:
- Mình chơi nữa không anh? tay em rời tôi mà lại cầm lấy đồng xu, mỉm cười.
Tôi bật cười về cái sự trẻ con này, vừa nãy còn hôn nhau, giờ đang nằm trong lòng người ta mà lại hỏi câu chả liên quan đến thế. Tôi ôm em chặt hơn chút nữa và cũng mỉm cười với em.
- Em vẫn muốn chơi à?
- Nếu anh muốn thì mình chơi cũng được mà.
- Rõ là em vừa kêu anh chơi nhé, giờ lại đổ thừa. Em vẫn muốn hỏi anh điều gì nữa à? – Tôi hỏi em nghi ngờ.
- Có chứ! Em đang muốn hỏi mà – Em nheo mắt.
- Thế thì khỏi cần tung đồng xu nữa, em hỏi đi anh trả lời liền – Tôi chán với trò xu với chiêng này rồi.
- Vậy để em hỏi nhé
- Ừ em hỏi đi
- Anh có muốn hôn em nữa không?
Tôi nghiêm nghị người lại, ngồi thẳng lên. Chúng tôi cứ thế ngồi trên giường đối diện nhau. Khẽ vuốt tóc em ra sau hai tai, tôi nâng cằm em lên nhìn thẳng vào mắt, bằng giọng trìu mến nhất có thể tôi nói với em:
- Anh muốn hôn em suốt cuộc hành trình này.
Em cúi mặt xuống có vẻ hơi xấu hổ. Tôi tiện thể kéo em vào hẳn lòng mình, ấm cúng. Khẽ nâng khuân mặt trái xoan lên tôi tiến lại hôn em lần nữa. Khi đến thật gần đột nhiên em đặt ngón tay lên môi tôi, mắt em lại nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Anh ở bên này luôn với em nhé.
Tôi bật cười thành tiếng. Thề với các bạn là từ nãy tới giờ tôi chưa có lúc nào muốn nhảy sang cái giường bên kia mà nằm cả. Kệ nó lạnh lẽo và cô đơn bên đấy. Còn giờ này khi em hỏi câu đấy làm tôi tự nhiên có tiếng khục khục trong cổ họng.
- Em sợ ma à? – Tôi trêu.
- Không nhưng mà… – Em ấp úng
- Rõ thế nhé! Bản công tử sẽ chiều ý cô nương – Tôi lại trêu tiếp.
- Anh này! – Em lấy tay đập vào ngực tôi nũng nịu.
Không cần nói thêm điều gì nữa, tôi nâng cằm em lên và đặt lên đôi môi tuyệt vời đó một nụ hôn. Không như lần trước tôi trở lại sự mãnh liệt và chủ động của một thằng đàn ông. Gấp gáp nhưng cũng rất dịu dàng. Phải một lúc thì đôi môi em hé mở, tôi lùa lưỡi vào trong miệng em. Mặc dù có đôi chút bất ngờ nhưng em cũng dần dần hưởng ứng. Đôi tay mạnh mẽ của tôi ép chặt người em vào người tôi, tay em cũng đã quàng ra sau gáy tôi từ lúc nào, chúng tôi hôn nhau say mê, ngây ngất.
Chap 12:
Em như con mèo bé nhỏ và ngoan ngoãn. Chúng tôi dành tất cả sự đam mê lên nhau trong giây phút này. Chỉ đến khi cảm thấy ngộp thở, đôi môi bỏng rát vì cọ xát tôi rời em ra, đi tìm vị trí khác. Từ môi đến mắt, tôi dạo qua tai em thì thầm:
- Hãy để cơ thể mình tự cảm nhận em nhé!
Đáp lại tôi chỉ là tiếng ưm ưm trong cổ họng, vòng tay em càng siết tôi chặt hơn. Và với người đàn ông từng này tuổi, tôi thật không khó để có thể nhẹ nhàng tuột chiếc áo phông của em ra trong một tích tắc. Em ngượng ngùng hai tay che lấy phần tạo hóa ban cho đấy, không to không nhỏ nhưng đầy hực hực của tuổi xuân e thẹn.
Nửa trên của tôi lúc này cũng giống như em, tôi lại lao vào em ngây dại, 2 làn da sau khi đã được tháo bỏ lớp che chắn vướng víu đã có thể cảm nhận trực tiếp từ nhau, nóng rẫy, bỏng rát. Những nụ hôn lại tiếp tục không ngừng.
Các bạn ạ, nếu có một bộ phận trên cơ thể con người nào của mình được bình chọn là thú vị nhất thì tôi cho rằng đó chính là cái lưỡi. Cái lưỡi không chỉ giúp chúng ta nói cười, cái lưỡi nó còn giúp chúng ta cảm nhận từng hương vị của các món ăn mà chúng ta thường ăn, nó cũng chính là giúp ta cảm nhận mọi hương vị của sống, đó là chính là hưởng thụ. Và ở đây bây giờ tôi dùng nó để hưởng thụ em, hưởng thụ từng milimet trên cơ thể em, hưởng thụ từng hương vị một, có vị ngọt ngào của mật, vị mặn mà của muối, vị căng tràn của tuổi xuân, vị nào cũng làm cho tôi cảm thấy thật tuyệt . Không chỉ thế nó còn giúp truyền cảm nhận của sự hưởng thụ của tôi tới em, cho em biết rằng tôi đang yêu cơ thể em đến chừng nào. Cả cái cơ thể đấy, tuổi xuân đấy, làn da đấy quẫy đạp dưới tôi, căng ra như muốn nổ tung, đôi môi đỏ hình trái tim của em thì đang hé mở phát ra những âm thanh của sự du dương, ngọt ngào, đôi lúc điểm lên những nốt cao vượt khúc.
Tôi vẫn đang hưởng thụ em.
Như cả đời ta sẽ chỉ có cơ hội ăn một món ngon. Tôi nhấn nhá từng chút, từng chút một, nhẹ nhàng, cảm nhận từng hương vị, sự quẫy đạp, của tiếng nhạc. Cơ thể em từ lúc nào đã không còn gì cản trở tôi cho sự hưởng thụ vừa rồi. Tôi cũng vậy, tôi đã vứt tất cả cái sự vướng víu, nóng bức ở trên tôi, làm khó tôi ra một chỗ nào đó mà tôi cũng chẳng để ý, tôi đang cảm nhận em bằng tất cả những gì có thể.
Tôi thấy sự nghê dại
Tôi thấy sự ẩm ướt
Tôi muốn trong em, tôi muốn.
Như đã nếm xong tất cả các món ngon, chỉ còn duy nhất một món cuối cùng, ngon nhất. Tôi như đang đứng trước lằn ranh cuối cùng của sự hưởng thụ, chỉ một chốc nữa tôi có thể tôi sẽ bay, sẽ đến cái cuối cùng người ta gọi là thiên đường trong đó. Nếu muốn thế tôi sẽ phải qua sông, sẽ phải chìm vào trong đó, sẽ cảm nhận những gì cuối cùng mà tạo hóa đã ban cho ta thứ gọi là bản năng.
Tôi nhìn em lần cuối trước khi được bay, đôi mắt nhắm nghiền, khuân mặt trái xoan vẫn còn đang ửng đỏ bởi sức nóng, đôi môi hình trái tim vẫn còn đang mấp máy nói lên tiếng nhạc, làn da trắng ngần không tì vết của tuổi xuân đang nằm ấy dưới thân tôi, diệu kỳ. Tôi nhìn em, cái cơ thể nhỏ bé, trắng ngần nhưng cân đối ấy đang chờ đợi, phải chăng!? Có vẻ như em cũng đang chờ đợi cái khoảnh khắc này.
Khoảnh khắc một vị tướng đang chuẩn bị vượt qua bức tường thành đã không còn quân lính.
Chap 13:
Khi vị tướng chuẩn bị bước qua bức tường thành, ông ta luôn nhìn lại về phía sau, nhìn lại những chặng đường đã bước để đi sang một nơi khác, có thể là một thế giới khác nữa. Thế giới đó sẽ tươi đẹp hơn, chắc rồi, tôi tin vị tướng đó nghĩ vậy. Tôi không biết em có thế không nhưng tôi cảm thấy sự run rẩy của em khi tôi bắt đầu chạm vào cánh cửa của bức tường thành, cách cửa mỏng manh không ai canh giữ. Sẽ rất dễ dàng.
Tôi cảm nhận thấy em run lên từng chập, sự chờ đợi? Có chăng? Tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt nhắm nghiền chẳng biết buồn hay vui, cơ thể em vẫn vậy, đôi môi em vẫn vậy, đôi tay em vẫn bấu chặt vào tôi. Có gì lạ đâu nhỉ?! Như để ngắm em thêm giây lát! Tôi ngừng lại, nhìn em. Tôi muốn đặt lên đôi môi đỏ hình trái tim kia một nụ hôn, nó phải thật ngọt ngào để xua đi cái cảm giác tiếc nuối, để có thêm can đảm bước qua bức tường thành kia, để gần hơn một chút tới thiên đường.
Tôi cúi xuống, thật gần, thật gần…
Các cơ tay, cơ chân tôi đã cơ cứng lại… người em uốn lượn, mọi đường cong của tạo hóa được dịp phô diễn khoe ra tất cả vẻ đẹp của mình. Người phụ nữ luôn đẹp nhất lúc này.
Đôi mắt em run rẩy với hàng mi cong, nó càng run rẩy mạnh hơn khi tôi cúi đến thật gần. Em cũng cảm nhận được hơi thở của sự bản năng, của tôi, em cũng biết được rằng cánh cổng thành kia sẽ mở khi đôi môi tôi chạm vào môi em, khi lưỡi tôi cuốn vào lưỡi em, thì ngay lúc đó, đúng lúc này.
Một giọt nước như giọt sương mai trên lá sen chảy thật nhanh qua mắt em.
Như chúng ta đang trong một rạp hát, khi mọi thứ đều rộn ràng vui vẻ, mọi người lúc thì lắng nghe cười đùa, lúc thả hồn theo những điệu nhạc du dương, lúc cuồng nhiệt theo những điệu rock khàn đặc thì bỗng nhiên tất cả tắt phụt, sau đó chỉ một tiếng “ting” nhỏ của nốt thăng trên cây đàn vĩ cầm vang lên trong bóng đêm. Mọi người lúc này như câm lặng, tĩnh mịch, sâu lắng, sâu lắng của sự cảm nhận và tự đặt ra câu hỏi “điều gì vậy? Cái gì sẽ xảy đến tiếp theo?”
Một vị tướng cho dù có đánh thắng bao nhiêu trận, có giết được bao nhiêu người, có hạ được bao nhiêu thành trì, nhưng nếu không biết rung động, biết cảm nhận với thiên nhiên, với người phụ nữ thì rút cục cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử thô lỗ mà thôi. Vì thế nên vậy mới có câu “anh hùng không qua ải mỹ nhân”, nếu không biết cảm nhận mỹ nhân thì chắc anh cũng chả phải là anh hùng. Đứng trước trường hợp này tôi tự hỏi mình? Tại sao nước mắt em rơi? Tại sao thân thể em như đang muốn tiếp nhận, muốn thăng hoa thì điều gì khiến em phải khóc? Chút hối tiếc hay chỉ là phản xạ của chính cơ thể em? Tôi không biết, tôi mù tịt.
Nhưng sự linh cảm và cảm nhận phụ nữ đối với tôi tôi cho vốn luôn cho rằng đó là điều mạnh nhất. Còn nhớ khi cấp 3, khi cô bạn thầm thương trộm nhớ của tôi vẫn tươi cười, trêu đùa cùng bạn bè thì không một ai cả, không một ai nghĩ rằng cô ấy có chuyện gì? Chỉ có tôi với sự linh cảm không thể giải thích khi nhìn vào mắt cô ấy đoán rằng cô ấy có chuyện, và cái bản năng ấy vẫn theo tôi suốt từ đó đến nay khi tôi yêu ai đó.
Trở lại với em, giọt nước mắt như sương sớm ấy có làm tôi suy nghĩ, có băn khoăn, nhưng nó cũng làm tôi cảm thấy thư thái, dễ chịu, cái bản năng nguyên thủy kia với tôi vẫn còn nhưng tôi thấy không nhất thiết phải cần đến nó nữa. Tôi nhẹ nhàng ôm em, thật chặt. Có cần nói gì không nhỉ? tôi nghĩ lời nói lúc này là vô nghĩa, hãy để em tự cảm nhận sức mạnh và làn hơi ấm từ trong vòng tay tôi.
Em vùi mặt vào ngực tôi. Khẽ vuốt tóc em, xiết đôi cánh tay thêm chút nữa tự nhủ rằng “hãy khóc đi nếu em muốn”. Một giọt, rồi giọt nữa, bờ vai em rung lên, tôi thấy ngực mình có làn nước ấm chảy qua, ướt át nhưng dễ chịu. Những tiếng nấc của em cũng vang lên, ban đầu còn kìm nén, sau đó cứ thoải mái mà không chút ngại ngùng. Tôi cố ôm em thật chặt, chặt hơn chút nữa, giữ cho bờ vai không vì rung mà rời khỏi tôi.
Người đàn ông là người đàn ông đích thực không phải vì làm cho người phụ nữ được thỏa mãn mà làm cho họ cảm thấy được che chở, vững tin. Với tôi thì là vậy, hạnh phúc của tôi là vậy.
Chap 14:
Tiếng thở nhẹ và đều của em làm tôi thấy thật bình yên, có những giây phút được làm người đàn ông đúng nghĩa như thế này khiến tôi thấy mình như trẻ lại. Phải rất lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như thế, thư thái và dễ chịu.
Cốc cafe và sự trỗi dậy của bản năng lúc nãy làm tôi tự dưng không ngủ được. Tôi ngắm em đang nằm cạnh, ngắm lại hàng mi cong, làn da trắng, bầu ngực tròn vểnh cao kiêu hãnh. Tiếng thở nhè nhẹ của em, môi em hình như đang hấp háy, hình như em đang cười. Em như con mèo nhỏ ngủ ngoan trong lòng tôi.
Nhẹ nhàng nhất có thể tôi từ từ rút tay ra khỏi đầu em, em hình như cảm thấy trong cơn mơ ngủ nên có ý không muốn rời, em đang cố ôm chặt tôi hơn nữa thì phải. Tôi kéo chăn đắp cho cơ thể tuyệt đẹp ấy không bị lạnh, khoác lấy tấm chăn mỏng bên kia giường tôi ra ngoài cửa sổ đứng nhìn.
Làn gió thổi nhẹ nhẹ từ ngoài đường khiến khuân mặt tôi mát rượi. Khẽ châm điếu thuốc tôi không thể ngăn mình có những suy nghĩ về em. Mới chỉ chiều nay thôi tôi với em là người xa lạ, hai người với cái máu hoang dại trong người tự tìm đến nhau, và giờ đây em đang nằm ngủ ở đó, yên bình sau những nụ hôn. Khả Vân, cái tên của em thật đẹp, nó đẹp đến độ tôi thấy đẹp mà người làm người xây dựng khô khan như tôi chẳng cần biết nó có ý nghĩa gì. Khả Vân? Tại sao em lại đi cùng tôi? Khả Vân! Tại sao em lại muốn hôn tôi? Khả Vân! Tại sao em lại khóc?
Tôi chắc chắn tới một triệu tỷ phần trăm là nếu tôi tiếp tục em cũng sẽ không phản đối, cơ thể em như vậy, nó đòi hỏi như vậy nhưng khi đến một giới hạn cuối cùng thì cảm xúc trong em tuôn trào. Tôi làm thế có đúng hay không? Có thể tôi hèn kém! Có thể tôi nhu nhược? Có thể tôi…? Nhưng tôi muốn như vậy, thực sự như vậy. Hãy để em sống và cảm nhận ý niệm tình cảm của mình bằng trái tim, tâm hồn em chứ không cần thiết phải tìm quên đi trong những cảm xúc bản năng.
Ngó đồng hồ, mới thế đó mà đã hơn 2h sáng. Thời gian trôi nhanh thật, phải tới tận bây giờ chuyến chạy hành trình liên tục từ chiều tới tối mới làm tôi cảm thấy mệt mỏi, cơ thể hơi đau nhức và ê ẩm. Nhìn xuống đường phố HG văng tanh vắng ngắt, hầu như chả có bóng người nào, chỉ có những cột đèn vẫn sáng trong sương đêm, không khí tĩnh lặng bao trùm, thi thoảng có tiếng xe máy mà tôi đoán nó phải ở phía xa vài km, lẻ loi, đơn độc. Chả bù cho Hà Nội, nhà tôi ở một khu tập thể ngay mặt đường, tối nào cũng ầm ầm ĩ ĩ, thậm chí mặc dù đã lắp full của cách âm và đóng kín mỗi khi đi ngủ thì tôi vẫn cứ phải giật mình trong đêm bởi những tiếng còi xe. Tôi rít thêm một hơi thuốc ấm nóng, nhậm thêm một ngụm cafe nguội ngắt còn sót lại. Ôi cuộc đời, đôi khi nó đưa ta tới những chuyến đi, những thế giới mà mà ta đã lãng quên, những phần của cuộc đời mà ta đã bỏ qua, đã từng không trân trọng.
Tôi nhớ nhà kinh khủng. Không phải là nhà ở HN mà là nhà ở nơi tôi đã sinh ra, đã lớn lên, đã là tuổi thơ tuổi thơ của tôi. Nơi ấy tôi sống những ngày thanh bình và đẹp nhất của cuộc đời. Không bon chen, không lợi dụng, không phải cân nhắc những lý do khi thiết lập một mối quan hệ nào đó, không cần phải gượng cười đến mức mà lúc sau sẽ bị đau cơ mặt. Nơi ấy đã chôn dấu những mối tình thiết tha, trong sáng, không cần sex, không cần hôn, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã đủ cảm nhận, đủ hạnh phúc rồi. Nơi ấy nơi tôi chả còn gì! chỉ còn những người bạn và ký ức mà thôi.
Tôi nhớ để rồi hình bóng em lại xuất hiện trong tôi, thật đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn. Đôi mắt buồn, nhưng vẻ mặt và tính cách lại vui tươi của em che đang dấu điều gì? Tôi không biết nữa. Tôi sợ mình phải tìm hiểu, tôi sợ mình sẽ lại như mối tình đầu với em lớp dưới. Cảm giác hụt hẫng đáng sợ khi mở được cái hộp to dầy, vững chắc với hàng loạt lớp khóa mà bên trong lại chẳng có gì, trống rỗng, còn chút gì để nhớ! Tôi không muốn tìm hiểu em, đây chỉ là một chuyến đi mà sau vài ngày nữa chúng tôi lại chia tay, mỗi người sẽ lại đi trên một con đường của riêng mình, con đường của em và tôi lúc ấy chắc chắn không cùng nhau được nữa. Tôi cố ép mình suy nghĩ như vậy, ngăn để mình đừng có lún sâu.
Điếu thuốc đã tàn, cafe đã hết, suy nghĩ cũng nên dừng lại.
Tôi rít nốt hơi cuối đầy tiếc rẻ định quay vào phía trong. Nhưng tôi chưa kịp làm cái việc đơn giản và dễ dàng như thế thì có bàn tay ai đó, từ em, của Khả Vân, chắc rồi luồn vào bụng, rồi lên ngực tôi. Em ôm tôi từ phía sau như thế, áp mặt vào lưng tôi thật chặt, nơi tôi mặc dù qua lớp chăn có thể cảm nhận thấy từng hơi ấm của cái cơ thể không một mảnh vài là em, em đã cắt đứt những dòng suy nghĩ của tôi. Tôi mặc kệ, cứ để em ôm tôi như thế.
- Sao anh lại không ôm em nữa – Tiếng em lại như tiếng nước chảy du dương.
Chap 15:
Tôi định quay lại nhưng em không có vẻ không muốn như vậy, cứ muốn ôm tôi, hai tay cũng đã vòng ra nắm lại thật chặt. Tôi không trả lời em mà quay ra hỏi:
- Anh làm em thức giấc à?
- Em có ngủ đâu mà thức anh – Em trả lời thật nhẹ nhàng.
- Vậy mà anh tưởng em ngủ rồi đó chứ.
- Em chỉ muốn anh ôm em thôi – em trả lời tỉnh rụi.
- Chỉ ôm thôi à? – Tôi trêu em
- Ừm… anh này! – em lúc lắc cái đầu đập vào lưng tôi
- He he – Tôi chỉ cười.
Chúng tôi im lặng, em vẫn nhất quyết ôm chặt tôi như thế, không cho tôi quay lại lúc nào, thậm chí tôi cựa quậy thì lại càng làm em ôm tôi chặt hơn. Một chút tôi lại nói với em:
- Em không buồn ngủ à
- Không! Cũng như anh thôi mà – Em nũng nịu
- …
Tôi tắc tị, cũng chưa buồn ngủ thật, chắc là cũng tại tôi là thằng hay suy nghĩ nhiều, nhất là còn hay nghĩ linh tinh. Còn em, con người em đôi lúc thật dễ thương và bí ẩn.
- Anh à! Em xin lỗi…
- Sao lại xin lỗi – Tôi ngạc nhiên quá đỗi.
- Vì… – Em nói đến đó rồi lại dụi dụi đầu vào lưng tôi.
À ra thế. Hóa ra em đang tưởng nhầm tôi về điều đó đây. Tôi hơi buồn cười nhưng cũng cảm thấy vui vui. Tôi quay...