* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX

quay người đi thẳng khiến tôi nhìn nó vừa bực mình và vừa buồn cười. Nó hết nhìn tôi rồi nhìn Quỳnh Thy sau rồi cũng đi ra khép và cửa lại.
Còn lại tôi một mình với căn phòng, tiếng cãi nhau ì xèo của thằng Bảo và Quỳnh Thy ở ngoài vọng vào nho nhỏ không khiến tôi cảm thấy bớt cô độc. Cảm giác mình đã vứt bỏ tất cả mọi thứ thuộc về bản thân mình để dồn cho một người, cuối cùng thu lại cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Một sự trống rỗng vô hạn, một sự lạnh buốt vây quanh.
Bỗng dưng tôi lại thèm đi phượt, cái cảm giác đứng giữa núi đồi thanh bình thật hào sảng và thú vị biết bao, không như ở đây, cái thành phố phồn hoa đầy xô bồ và mộng mị này chỉ làm tôi cảm thấy bí bách và ngạt thở.
Tự nhủ rằng mình sẽ đi ngay khi công việc và mọi thứ xong xuôi, tôi chìm vào giấc ngủ say không mộng mị.
Tôi ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa vẫn đi làm một cách bình lặng, tôi cố gắng tránh mặt cả Bảo Hân và ít tiếp xúc với thằng Bảo, có chăng chỉ tiếp chuyện vớ vẩn, không muốn nói chuyện nhiều.
Thằng Bảo ở nhà thấy tôi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, Bảo Hân thi thoảng có nét buồn trên khuôn mặt nhưng em cũng tôn trọng mà không hỏi tôi nhiều. Chỉ có điều ánh mắt của em như trách móc, như oán hờn… Nhìn vào mắt em tôi chỉ biết thở dài mà khép cửa lại thôi.
Tôi vùi đầu vào công việc, skype và bất cứ phương tiện liên lạc nào tôi cũng tắt, ngay cả sếp Anh muốn tìm hiểu thì cũng phải vào phòng tôi, nơi tôi luôn có mặt 18/24 tiếng và chỉ làm việc và làm việc mà thôi. Tôi làm việc đến mệt phờ người, đến mức về nhà là tôi lăn ra ngủ, sáng hôm sau tôi lên công ty thật sớm, tự pha cho mình cốc cafe và nhốt mình trong phòng, hơn 12h30 tôi mới ra khỏi phòng đi ăn hoặc gọi điện để mang cơm lên phòng…
Cứ thế cho đến cuối tuần. Chẳng có gì.
Chẳng có thông tin nào của Khả Vân
Chẳng có thông tin nào của vợ tôi.
Có chăng chỉ có vài lời hỏi thăm của thằng Bảo và ánh mắt trách hờn của Bảo Hân, ánh mắt thương cảm của Quỳnh Thy. Tôi cũng chỉ viết ra tất cả những vấn đề của dự án để sếp Anh biết mà lưu tâm chứ không tranh luận trực tiếp nữa, tôi như một cỗ máy vô tri vậy.
Nhiều khi tôi muốn nhắn cho em một tin, nhưng rồi nghĩ lại rồi thôi. Có lẽ tôi không xứng.
Cuối tuần, trong khi sếp Anh và Bảo Hân tất bật với cuộc họp thì tôi tự thưởng cho mình bằng cách đi dạo phố phường, vứt xe ở một góc đường tôi đi dạo xung quanh hồ, để rồi thế nào bước chân tôi lại tự nhiên đưa tôi đến một góc quán quen thuộc, góc quán gắn với nhiều kỷ niệm và nỗi đau.
Tôi chậm rãi đứng trước cửa quán nhìn lên tấm biển màu xám tro. Liệu mình có nên vào không nhỉ? Tôi tự hỏi và tần ngần nhìn ngắm. Cậu trông xe thấy thế liền chạy đến chào mời:
- Mời anh vào quán uống nước
Tôi mỉm cười nhìn cậu ta, một khuôn mặt sáng sủa và đầy đam mê, chắc là mơi vào làm việc nên tôi chưa thấy bao giờ. Tôi đoán cậu này là sinh viên. Tôi mỉm cười.
- Em mới làm ở đây à?
- Dạ vâng, mời anh vào uống nước – Cậu ta cười hì hì đon đả
- Hình như em là sinh viên? – Tôi không trả lời cậu ta mà hỏi lại.
- Vâng, em mới đi làm được mấy hôm thôi, anh vào uống nước kẻo nắng – Cậu ta vẫn kiên nhẫn với tôi.
- Quán này… – Tôi trầm ngâm.
- Dạ vâng, quán này mới đổi chủ anh ạ! Em mới vào làm hôm kia thôi chứ chưa làm được lâu. Chủ mới bảo cứ để nguyên như vậy nên không sửa gì. Anh là khách quen à.
- Ừ… – Tôi lặng lẽ.
Vậy là quán đã đổi chủ, nhưng tất cả mọi không gian đều giữ nguyên, nếu không để ý đến con người mới và chủ mới thì chẳng ai nghĩ đây là quán mới cả.
- Mời anh vào uống nước – Cậu ta nhiệt tình bẳng nụ cười tươi rói.
- Thôi… để khi khác – Tôi mỉm cười chào cậu ta
- Vâng, hẹn gặp anh lần sau – Cậu ta vẫn mỉm cười.
Thật là một cậu nhân viên tốt, tôi lặng lẽ cười rồi rảo bộ đi tiếp. Nhưng rồi hồn thơ của tôi đang bình lặng được một phút giây thì bỗng túi quần rung lên, điện thoại của tôi có tin nhắn. Tôi nhớ là mới mở điện thoại một lúc thôi, có thi thoảng mở ra để check tin nhắn nhưng tuyệt nhiên không có tin của Khả Vân.
Ai nhỉ? – Tôi tự hỏi.
Số lạ: “Anh và tôi cần phải nói chuyện”
Tôi mỉm cười. Mọi chuyện có lẽ không cần phải đến một tháng.
Chap 80:
Tôi bình thản bước vào quán cafe. Cậu sinh viên trông xe thấy tôi quay lại liền nhoẻn cười.
- Anh đổi ý rồi à – Ừ! Quán này có em chắc đông khách hẳn lên, ai không muốn vào cũng phải vào. – Hì! – Cậu ta cười tươi
Tôi lại nhìn lên tấm biển màu xám tro, có lẽ tôi sẽ ghi nhớ quán này suốt đời, nhưng sẽ chẳng có lần sau nữa đâu.
Như dự đoán của tôi, phía trong là Chiến và vợ tôi đang ngồi nhâm nhi cafe. Tôi lịch sự mỉm cười nhìn hai người chào.
- Anh ngồi xuống đi – Vợ tôi P nhẹ nhàng Tôi kéo ghế ngồi xuống nhìn hai người một lượt, cả hai hình như tránh ánh mắt của tôi nên tôi quét qua tới đâu là họ lại quay đi tới đấy. Thật lạ, tôi cười thành tiếng.
- Anh Chiến này, tôi biết anh là bạn của sếp tôi nhưng… – Anh H – Vợ tôi ngắt lời
Tôi quay sang nhìn nàng, P vẫn đẹp, cái đẹp không như hồi nàng ở trong trái tim tôi mà nàng đẹp một vẻ đẹp đắm thắm, dịu dàng, một vẻ đẹp rất người lớn. Tôi nhủ thầm đúng là thời gian, hình như tôi cũng đã già đi nhiều. Tôi mỉm cười lãnh đạm hỏi P.
- Em gọi anh ra đây có việc gì. – Anh… em có chuyện. – Vợ tôi trầm tư.
Không quá khó để tôi hiểu nàng định nói gì, hàng ấy năm trời yêu nhau và sống với nhau, đến hơi thở của nàng tôi còn nhận ra là nàng đang ốm hay đang buồn.
- Tôi không nghĩ là anh tới nhanh vậy – Chiến mở lời – Tôi chỉ đi dạo thôi mà – Tôi cười
Nhìn vẻ mặt hai người mà tôi muốn phì cười, hoàn toàn không có chút cay cú nào, không như lần đầu tôi gặp họ, giờ họ ngượng nghịu trước mặt tôi khiến tôi cảm thấy thương hại. Chút bình tâm trong suy nghĩ khiến tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn.
- Tôi nghĩ hai người đã chuẩn bị.
Vợ tôi, P khẽ gật đầu, nàng chìa ra một tờ giấy đặt lên bàn. Tôi cười lạnh nhạt khẽ quay sang bên Chiến.
- Anh Chiến này!
Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt hơi tránh nhưng rồi cũng quay lại đối diện, dù có chút e dè.
- Trước hết, cho đến giờ phút này thì P vẫn là vợ tôi, chúng tôi có nhiều chuyện phải giải quyết, anh không phiền nếu tôi nói chuyện riêng với P được chứ – Tôi nói lịch sự
Hắn quay sang phía vợ tôi ái ngại, vợ tôi khe khẽ gật đầu. Chiến mỉm cười với tôi rồi đứng dậy, trước khi đi ra ngoài hắn khẽ bóp vai vợ tôi một cái trấn an. Mái đầu bóng mượt và bộ sơ mi bó của hắn theo ánh sáng ngược mà đi ra ngoài.
Chắc hẳn chẳng đi đâu xa, tôi thầm nghĩ.
Vợ tôi khẽ đẩy tờ giấy về phía tôi, nhẹ nhàng.
- Tất cả các điều trong này em sẽ nghe lời anh hết, anh muốn gì cứ việc điền vào, em hoàn toàn không có ý định tranh chấp.
Tôi nở nụ cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt P, nơi tôi thấy ánh mắt e ngại kia dường như có điều gì khó nghĩ, có điều gì đó lăn tăn, tôi mỉm cười.
- Em này! Em có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? – Tôi mở lời, vợ tôi im lặng, mặt cúi gằm. – Anh nhớ đó là ngày đầu năm em lớp 9, lúc đó anh vừa thi đại học về xong có rẽ qua nhà em chơi, mọi người trêu và anh đã uống hộ em hết một cốc bia. Thú thực lúc đó anh không biết uống bia nhưng anh đã cố.
P ngồi im lặng, ánh mắt cúi xuống long lanh.
- Lần đầu tiên em xuống HN, hôm đó anh đưa em đi làm thủ tục thi về, anh đã đưa em đến highland coffee trên bờ hồ, em đã rất choáng ngợp trước cơ man nào là Tây, lần đầu tiên em níu tay đi theo anh anh nhớ là lúc đó. Thực sự lúc đó trong túi anh chỉ đủ tiền cho đúng hai cốc cafe – Tôi bật cười – Hôm em thi xong cũng vậy, để làm em đỡ hoảng hốt như lần đầu anh đã đưa em tới cafe Thọ, nơi mà anh và tụi bạn hay tụ tập xem bóng đá, em đã rất vui và lần đầu tiên anh đã chủ động cầm tay em, mặc dù với danh nghĩa xem bói thôi nhưng nó cũng làm anh rất xúc động – Tôi tiếp tục. – Hôm đó khi đi về trời đã mưa rất to, cơn mưa mùa hạ luôn như thế, bất chợt và không kịp trở tay, anh và em đã đứng ở trạm xe bus dừng chân, cũng là lần đầu tiên em nép vào anh và chúng ta che chung nhau một cái áo mưa. Mưa lạnh lắm nhưng anh cảm thấy ấm vô cùng.
Bờ vai P hơi rung lên, tôi không biết có thật là P khóc không nữa, tôi không quan tâm, tôi đang hồi tưởng lại, nhớ lại, còn P ở đây là ai? Tôi không rõ.
- P à! Kịch bản của anh là sẽ tặng em món quá, món quà chính là anh, khi đó anh nghĩ rằng em sẽ run lên vì xúc động, em sẽ ngượng ngùng mà cúi xuống cũng chính là lúc anh mang ra đóa hoa đã chuẩn bị sẵn tặng cho em, trên đó đã có dòng chữ bảo đảm sẽ bên em suốt cuộc đời.
Bờ vai P rung lên mạnh hơn nữa. Khóe mắt tôi cay cay, nhưng rồi tôi vẫn bật ra tiếng cười khùng khục nơi cổ họng.
- Nhưng rồi… trái với tất cả suy nghĩ của anh em nhao lên đòi bóc quà làm anh hoảng hốt vì tất cả không đúng như kế hoạch, trong phút chốc anh không còn nhớ mình sẽ phải làm gì nữa, thật buồn cười và chúng ta đã cười phá lên
Tiếng cười khô khốc âm ỉ trong cổ họng tôi phát ra, miệng nhoẻn cười tươi nhưng mắt tôi hình như đã tràn đầy rồi, một giọt khẽ lăn qua má mà xuống miệng tôi mặn chát. Phía đối diện tôi hình như P cũng cười, tay em hơi quệt ngang má, mãi tóc em buông thõng khiến tôi thật khó thấy khuôn mặt em.
- Anh thôi đi, đừng nói nữa
P ngửng dậy, mắt em đã nhòe hết cả son phấn. Tôi mỉm cười lặng lẽ, xót xa cho tình cảnh của hai chúng tôi hiện giờ.
- Ngày cưới, khi anh lồng vào tay em… – Em bảo anh thôi đi cơ mà
P hét lên giữa quán làm tất cả mọi người quay lại nhìn hai đứa tôi, đấy là tôi hơi cảm thấy vậy thôi chứ thật ra tôi chẳng quan tâm, đôi mắt tôi chẳng thể nhìn thấy ai khác ngoài P, nhưng là P của nhiều năm về trước đang hiện trước mặt tôi.
- Anh nhớ em luôn có nhiều mụn ở sau lưng, em rất xấu hổ về cái lưng của mình và lúc nào cũng muốn anh gãi cho em…
P lại bật khóc rưng rức… rồi to dần lên.
- Lúc đó, lúc lần chiếc nhẫn vào tay em trong lời cầu hôn, anh chỉ có một ước mong, một ước mong duy nhất là được gãi lưng cho em trong suốt cuộc đời này…
Tôi lặng lẽ thở dài, tự lúc nào mắt tôi lại trở nên khô khốc, khô đến bỏng rát. Tim tôi không còn đau nữa, lòng tôi không còn nặng nữa. Tôi với lấy cái bút dịch tờ giấy về phía mình. Khẽ nhìn về phía góc bên phải có ghi tên tôi, tôi chấm nét đầu tiên vào tờ giấy.
Ngấng lên nhìn P, bờ vai P rung lên mạnh mẽ, tôi thấy nước mắt P tràn qua những kẽ tay mà nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền nhà lạnh toát.
- Anh xin lỗi, anh đã không thể thực hiện lời hứa, lời hứa gãi lưng cho em suốt cuộc đời.
Thật lạ, mắt tôi đang khô và bỏng rát bỗng nhỏ xuống một giọt đỏ như máu xuống cạnh tờ giấy, cạnh phía tên tôi, phía cái nơi cần ký.
Vội vàng tôi lấy với lấy khăn giấy thấm lấy giọt máu cam chảy từ mũi mình. Tôi ký vội lên tờ giấy rồi gấp lại đẩy về phía P.
- Anh ký rồi, phần còn lại anh phiền em ghi nốt.
P ngước mắt lên nhìn tôi, khuôn mặt đã nhỏe nhoẹt nay lại còn nhòe nhoẹt hơn. P nhìn tôi, tôi nhìn P, hai mắt tôi xoáy thẳng vào tâm can nhau, trong phút chốc tôi thấy hình như P hiện thời

đã trở lại như P tuổi 18 ngày nào, cái ngày mà P thơ ngây và hoàn toàn trong sáng.
Tôi thấy bờ môi P run run, từng giọt vẫn đang chảy xuống, qua khóe miệng em.
- Nào! Lại đây với anh – Tôi chậm rãi.
P như thức tỉnh đứng dậy chạy sang chỗ tôi, ôm lấy cổ tôi mà nghẹn ngào khóc. Đầu em dựa vào ngực tôi, em ngồi trên đùi tôi, mái tóc của em dưới mũi tôi thơm ngát, một mùi hương quen thuộc gần gũi.
- Nghe này. – Tôi khẽ hôn lên mãi tóc của P.
P gật gật đầu như đồng ý. Tôi hít chậm chậm tận hưởng lần cuối mùi hương của em.
- Em nên ăn ít đồ ngọt thôi, huyết áp em thấp, cái đó không tốt cho sức khỏe.
P lại gật gật đầu trong lòng tôi.
- Đi đường cũng nhớ đeo khẩu trang, anh dặn em mãi rồi không nghe, để rồi bị xoang thì khổ lắm, em đã yếu rồi…
P vẫn gục đầu vào ngực mà ôm tôi chặt hơn.
- Mà thôi anh dặn cũng chỉ đến thế, em nhớ giữ gìn, thi thoảng về thăm các cụ nhà anh… – Tôi thở dài.
Bờ vai P run rẩy. ngực tôi đã ướt đẫm vì nước mắt em.
- Anh không còn … bên em nữa. Vì vậy em luôn nhớ phải yêu chính bản thân mình.
Tôi vuốt mái tóc của em, xòe từng ngón tay thành cái lược mà chải tóc cho em, P luôn thích mát xa da đầu, tôi chầm chậm miết theo từng lọn tóc cẩn thận.
Khẽ vỗ về vào lưng P, cảm thấy mọi người đang nhìn mình chăm chú. Bật cười nghĩ nãy giờ họ hẳn phải lạ lẫm về chúng tôi lắm. Tôi nâng người P dậy, khẽ nhìn vào mắt em, chậm rãi và rành rọt.
- Tạm biệt em, nhóc! – Không! Em không muốn.
Đột nhiên P gào lên rồi lại ôm chặt lấy tôi, một vài người chỉ trỏ, bàn tán. Phía bên kia tôi đã nhìn thấy Chiến đứng đó, đang dựa lưng vào tường nhìn chúng tôi. Bằng ánh mắt Chiến hiểu ý tôi đến gần.
- Phiền anh chăm sóc P giùm – Tôi mỉm cười
Chiến không nói mà đỡ lấy P từ tay tôi, dìu P ra ngoài cửa. Đôi chân P hình như khuỵu xuống. Một thứ gì đó ươn ướt, tôi đưa tay ra và lại thêm 1 giọt, rồi 2 giọt chảy xuống đúng bàn tay, đỏ tươi…
Khỉ thật, hôm nay là ngày gì mà lại bị chảy máu cam thế này. Tôi chán nản lấy cái khăn giấy chịt vào mũi rồi lầm lũi bước đi khỏi quán, không quên nở một nụ cười thật tươi với cậu sinh viên trông xe. Cậu ta đang nhìn tôi đầy lạ lẫm, chắc hẳn cậu ta cũng chứng kiến cảnh vừa rồi.
Nắng trưa đã lên tới gần đỉnh, hình như trời đang sắp mưa, đấy là tôi cảm thấy thế thôi.
Chap 81:
Tôi lững thững bước đi trong ánh mắt lạ kỳ của mọi người trong quán, để tới khi còn cách một khoảng xa tôi quay lại ngắm nhìn cái quán lần cuối, vẫn nhìn thấy cái biển màu xám tro gần gũi, nơi gửi gắm từ lúc đầu tới khi kết thúc một mối tình của tôi.
“Mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa” tôi trầm ngâm.
Tôi về nhà trong dáng vẻ mệt mỏi và uể oải. Quỳnh Thy dòm tôi lom lom rồi ái ngại mở cửa. Thả phịch mình trên chiếc ghế sofa tôi chán nản nhắm mắt lại, nhưng những gì vừa xảy ra vẫn hiển hiện trong mắt tôi đau buốt.
- Anh uống cafe đi.
Quỳnh Thy đẩy ly cafe về phía tôi, nghẽ gượng một nụ cười mỉm tôi thầm cảm ơn nó. Con bé lúc nào cũng tinh tế như thế.
- Anh này! – Nó hỏi nhỏ
- Ừ! – Tôi lặng lẽ.
- Dạo này em thấy anh buồn quá… hay tại…
Nó nhìn tôi mặt ái ngại và có vẻ hối tiếc. Tôi mỉm cười xoa đầu nó.
- Không phải đâu, em đừng nghĩ nhiều
- Em biết là không nên nhưng… – Quỳnh Thy ngập ngừng
- Anh bảo không sao mà, là em anh cũng làm vậy.
Tôi thở dài, Quỳnh Thy cũng im lặng, nó hiểu.
- Dạo này em có gặp Khả Vân không?
Tôi hỏi bột phát hỏi Quỳnh Thy, thực lòng tôi không muốn nhưng tôi e ngại, sợ hãi, trong thâm tâm một điều gì đó tôi vẫn nhớ đến Khả Vân. Chỉ là, chỉ là tôi không cho phép mình được liên lạc với em.
- Không! Em cũng hỏi dò mấy đứa bạn nhưng không ai gặp chị ấy hết.
- Ừ!
- Em cũng có gọi điện hôm qua nhưng điện thoại chỉ ò í e thôi, chẳng có gì cả – Nó ngán ngẩm.
- Haizz.
Tôi lại cất tiếng thở dài, không biết em đang làm gì nhỉ? Tôi mong em mạnh mẽ hơn, tự cho rằng mình là người quảng đại nhưng cuối cùng tôi chẳng thể vượt qua được chính sự phàm tục của cuộc đời.
- Anh Bảo dạo này cũng buồn – Quỳnh Thy ngán ngẩm
- Ồ vậy à? – Tôi hỏi lại qua loa.
Quỳnh Thy tay ôm ôm lấy cốc cafe, nó xoay đều chiếc cốc trong lòng bàn tay nó, sau rồi nó ngước mắt nhìn lên.
- Em thấy hai anh lạ lắm. Nhà tự nhiên vui vẻ giờ lại buồn xo. Anh Bảo em trêu mà anh ấy cũng không phản ứng nữa.
Tôi ngán ngẩm, có nhiều chuyện tôi chẳng muốn nó xảy ra nhưng rồi nó vẫn xảy ra. Tôi cho rằng mình làm như thế sẽ tốt hơn với nó, nhưng mà… cuộc đời đúng sai ai định được chứ.
- Bảo vẫn chưa về à? – Tôi hỏi
- Vâng! Anh ấy nói đi họp về muộn, không ăn cơm.
- Ừ! Nó nói đúng đấy.
Với từng ấy tài liệu tôi làm trong cả tuần đưa ra thì buổi họp khéo tận khuya mới xong được.
- Em dọn cơm nhé, anh đói chưa? – Quỳnh Thy hỏi tôi đầy quan tâm.
- Anh không đói – Tôi ngán ngẩm
- Vậy em mua gì về uống nhé – Nó cười hì hì trêu tôi.
- Ừ cũng hay
Quỳnh Thy chạy tót xuống nhà chắc mua bia, tôi nghĩ uống cũng hay, lâu rồi tôi không uống, muốn say một tí cũng chẳng sao.
Tôi bật điện thoại bấm số Khả Vân gọi thử.
“Thuê bao quý khách…”
Quả đúng như là lời Quỳnh Thy nói, số Khả Vân tôi không liên lạc được, một câu xin lỗi tôi cũng chưa nói được với em. Tôi vắt tay lên trán dựa vào salon ngao ngán.
Lại còn thằng Bảo nữa, nó buồn chuyện gì nhỉ? chuyện Bảo Hân chăng? tôi thở dài nghĩ không biết sẽ khuyên nó như thế nào nữa. Mọi chuyện thực sự không đơn giản.
Quỳnh Thy hí hửng cầm theo chai vodka. Tôi trợn mắt lên nhìn nó.
- Ơ! – Tao tưởng bia cơ mà
- Hì! Uống rượu cho nó uống được nhiều, hôm trước uống bia em bị sình bụng quá.
- Hả! Mày tính uống à?
- Vâng!
Quỳnh Thy thản nhiên ngồi xuống, nó sắp ra bàn mấy món đơn giản, hóa ra nó đã làm từ trước rồi. Tôi và nó ăn ngay trên cái bàn phòng khách ấy.
- Hôm nay mày cũng lạ nhỉ? – Tôi cười.
- Anh mới lạ, cả tuần nay anh cứ vật vờ như người mất hồn.
- Thì tại công việc bận – Tôi chối.
- Chẳng phải, nhìn anh em biết
- Mày biết gì chứ – Tôi cười hiền.
- Thì biết… mà thôi uống đi
Quỳnh Thy chạm cốc với tôi rồi tu ực cái hết chén. Nó nhăn nhó nhưng cũng khà ra một cái như đàn ông. Tôi thú vị nhìn nó, đôi khi nhìn một người con gái tập uống rượu cũng có cái hay riêng.
- Không uống được thì thôi – Tôi cười khích
- Thì phải tập chứ, cái gì mà chả phải tập – Nó le lưỡi vì rượu.
- Hì! Mày lạ quá
Tôi cầm chén của mình lên uống, hơi rượu nóng từ cổ chạy vào cổ họng sảng khoái, cái thứ cay cay này nếu là ngày thường thì thật khó uống, nhưng những lúc cần thì cũng rất tuyệt.
- Anh này! – Nó đột nhiên trầm tư sau ba bốn chén rượu
- Ừ! – tôi thì giờ đã làm tới cả chục chén rồi.
- Thế nào là yêu hả anh? – Nó hỏi
Tôi bật cười, dòm nó lom lom, nhưng hình như nó chẳng có vẻ gì là đùa cả.
- Mày hỏi thật đấy hả
- Vâng – Nó trả lời
- Hay trong tuần vừa rồi tao bận quá có thằng nào vác cưa đến đây à – Tôi nhăn nhở
- Cũng có thể, anh nói đi – Nó giục
- Tao chẳng biết – Tôi tỉnh bơ
- Thì… chả lẽ anh chưa yêu bao giờ à? – Nó cáu.
Tôi nhăn nhở nhìn sang nó,...

<< 1 ... 35 36 37 38 39 ... 49 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status