sang chiều, ánh nắng vàng vọt ánh lên trên mặt hồ như những dải kim cương vậy.
- Anh có hối tiếc không? – Bảo Hân lại hỏi tôi
- Về việc gì?
Tôi hỏi lại, câu hỏi của Bảo Hân cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi
- Thì việc chia tay ấy
- À ừ. Anh không biết – Tôi lại bắt đầu suy nghĩ tại sao Bảo Hân lại có vẻ hứng thú với chủ đề này.
- Vậy chắc là không rồi, em nghĩ tình yêu cũng đã hết rồi – Bảo Hân nói nhỏ
- Có thể. Mà em thấy thằng Bảo bạn anh thế nào? – Tôi không muốn tiếp tục mà lái sang câu chuyện khác.
- Anh nói về anh Bảo á? – Bảo Hân cười cười
- Ừ, em thấy thế nào?
- Em chẳng biết, anh ấy chẳng nói gì cả.
- Đàn ông Việt mà, nếu càng thích ai thì càng ngậm tóc trong miệng – Tôi cười
- Anh Bảo thích em á? – Bảo Hân sửng sốt
- À không, đấy là anh nói chung chung vậy thôi – Tôi giật mình, nghĩ bụng thôi lỡ lộ tẩy rồi.
- Vâng. Nhưng ở bên kia cũng nhiều người như vậy lắm.
- Ừ!
- Em thì lại không thích như thế? Em thích những người mạnh mẽ cơ
- Vậy à?
- Vâng! Đàn ông mạnh mẽ ai chả thích. Với lại như thế phụ nữ sẽ cảm thấy họ giá trị hơn khi được theo đuổi.
- Hì hì! Em nói hay quá
- Đâu. Em nói thật đấy. – Bảo Hân mỉm cười
- Giờ thì anh hiểu tại sao đàn ông tốt bao giờ cũng FA – Tôi cười cợt
- FA là gì ạ?
- Là forever Alone. – Tôi cười khùng khục
- A ha, đúng rồi
Lần đầu tiên tôi thấy Bảo Hân cười lớn, tự hỏi rằng sao em lại không hay cười như thế nhỉ? Miệng cười của em rất tươi và rộng, nhìn em thế này tôi cảm thấy em gần gần đôi chút. Chứ bình thường trông em cứ như nữ thần ở cách xa mọi người vậy, rất thích nhưng lại ngại đến gần. Đấy là là lời thằng Bảo nói tôi thế.
- Em cười tự nhiên thế này có phải hay không! – Tôi buột miệng
- Hì hì! Thật hả anh
- Ừ! Em lúc nào trông cũng như một tiểu thư sang trọng, có rất nhiều người quý em ở công ty nhưng chẳng ai dám nói chuyện với em cả.
- Ơ vậy hả anh? – Bảo Hân ngạc nhiên
- Chả thế! Em cứ dân dã như tụi anh đây này. Thích cười thì cười, thích nói thì nói. Việc gì mà phải ngại chứ. – Tôi hứng chí nói lớn lên
- Em cũng muốn nhưng không quen lắm – Bảo Hân tần ngần.
- Thì học lại đi, sợ gì chứ. Nhìn em mọi người chỉ dám đứng từ xa ngắm thôi. Hehe
- Học kiểu gì hả anh, từ bé em đã thế rồi? – Bảo Hân mắt tròn xoe.
- À à…
Tôi tắc tị, hứng chí lên thì nói thế thôi chứ dạy dỗ cái gì, có ai biết gì mà dạy dỗ tụi tôi đâu. Xã hội tự dưng nó làm cho chúng tôi trở thành con người như thế và chúng tôi cũng hài lòng như thế. Nhưng nhìn đôi mắt và vẻ mặt của Bảo Hân đến tội, em đang nhìn tôi đầy ám ảnh và hy vọng. Quả đúng em là người con gái cao sang thật, nhiều người xung quanh chắc không thể tin một cô gái như em lại có thể ngồi ở quán trà đá như thế này, họ đang nhìn chúng tôi soi mói.
- Đi uống trà đá thế này cũng là một cách đấy – Tôi cười
- Có vậy thôi à? – Bảo Hân ngạc nhiên
- Em thử làm những điều mình chưa làm bao giờ nữa xem – Tôi nhăn nhở
- Làm cái gì cơ ạ? – Em lại tròn xoe mắt
- Chửi bậy chẳng hạn
- Eo!
Bảo Hân bụm miệng cười. Có vẻ việc lấy tay che miệng cười là một nét rất đặc trưng của Bảo Hân, những lúc như thế tôi cũng thấy em rất dễ thương và gần gũi. Có vẻ gì đó cũng hơi ngây thơ vậy.
- Thì cứ thử xem. Nói theo anh này “đù má, nước chè gì mà chát thế”
- Nói theo anh à? – Bảo Hân tần ngần
- Ừ! Nói đi. “đù má, nước chè gì mà chát thế” – Tôi cười khùng khục nhắc lại
- Đù… Chịu em không làm được đâu – Bảo Hân lắc đầu nguây nguẩy
- Nói đi, dễ thôi mà. Phải thế thì mới được chứ – Tôi cổ vũ
- Không được đâu
- Cố lên, nào, nói đi
- Ừm, để em cố
- Thử đi, thú vị lắm
- Từ từ nào
- Ừ, nói nhanh chứ
Bảo Hân ngượng ngùng rồi từng từ thốt ra chậm rãi, mắt em nhắm tịt lại
- Đù…má…nước…chè… gì…mà…chát…thế.
Bảo Hân nói xong ôm mặt xấu hổ, còn tôi phá lên cười đến rung cả ruột, cười đến chảy nước mắt nước mũi tùm lum, mấy người đang đứng xung quanh không biết gì nhưng nhìn thấy tôi cười như thế cũng chỉ trỏ rồi nhăn nhở cười theo… Nhìn cái dáng vẻ của em đúng là không nhịn được. Má em ửng đỏ lên như gấc vì quá xấu hổ.
- Anh trêu em – Bảo Hân xấu hổ ngượng ngùng
- Hiz hiz – Tôi không thể nói được vì còn ôm bụng mà cười
- Anh không cười nữa được không – Bảo Hân lại càng tỏ vẻ xấu hổ
- Thôi… từ từ – Tôi cố nín cười nhưng không được, cứ ôm bụng mà khùng khục
- Anh này – Bảo Hân nghiêm mặt lại
- Được rồi.
Tôi ráng không kêu lên thành tiếng nữa. Mất một lúc mới trở lại trạng thái bình thường. Nhìn Bảo Hân e thẹn mà chỉ muốn cười tiếp nhưng đành phải cố nhịn. Lau mặt cái tôi nhìn em rồi hỏi.
- Thấy thế nào hả em?
- Thấy quê độ – Bảo Hân trả lời ngán ngẩm.
- Quê thế nào, thú vị thế còn gì.
- Thì anh với bao nhiêu người cười em kìa. Ngại chết đi được – Bảo Hân cúi mặt xuống
- Thôi được rồi, anh xin lỗi – Tôi cười cười
- Xin gì mà xin, giết người rồi mới xin à? – Bảo Hân phụng phịu.
- Hì! Còn nhiều trò hay lắm, em muốn thử tiếp không? – Tôi nham nhở
- Thôi chịu, một lần là đủ lắm rồi. Chả dây với anh – Bảo Hân ngay lập tức chối đây đẩy
- Kém thế! Phải học thì mới thành tài được – Tôi cười khì khì
- Chịu thôi, để hôm khác vậy.
Bảo Hân lại cúi mặt xuống tỏ vẻ xấu hổ.
- Trời đẹp quá mình đi dạo đi – Bảo Hân nói với tôi rồi đứng dậy đi ra phía lan can hồ
- Ừ! Cũng được – Tôi tặc lưỡi, cũng muốn vận động chút.
Chúng tôi đi dạo bên phía lan can hồ. Bảo Hân cứ thích nhìn mặt hồ óng ánh buổi chiều mà cười tủm tỉm. Thấy lạ tôi hỏi
- Sao em lại cười thế?
- Không có gì! Em đang nghĩ chút thôi
- Nghĩ gì thế? bật mí được không? – Tôi hỏi
- Cái gì cũng có lần đầu tiên anh nhỉ? – Bảo Hân nói bâng quơ
- Lần đầu tiên gì cơ? – Tôi lạ lẫm hỏi lại
- Thì cái gì mình làm lần đầu tiên ấy,anh chả bảo thế còn gì.
- À
- Em vừa nói bậy lần đầu tiên đấy – Bảo Hân lại tủm tỉm
- Có xá gì! Còn gì nữa không?
- Lần đầu đi dạo ở Vn nữa chứ?
- Ặc! Chả lẽ em chưa bao giờ à? – Tôi ngạc nhiên
- À không! Lần đầu tiên đi với một người đàn ông thôi.
- Ơ – Tôi định nói gì đó nhưng im bặt.
Bảo Hân không nhìn tôi, vẫn bâng quơ vừa đi vừa nhìn ra phía hồ, có vài cặp yêu đương đang say nhau mà hôn hít mặc dù trời mới chỉ là buổi trưa.
- Họ tự nhiên như bên kia nhỉ? – Bảo Hân hỏi tôi
- Ừ! Đây là con đường tình yêu mà – Tôi mỉm cười.
- Hi! Nhưng nhìn thế này thì kỳ quá – Bảo Hân tủm tỉm
- Có gì mà kỳ chứ! Thanh niên thì phải vậy chứ, em không thế à – Tôi trêu lại
- Em … ái
Chân Bảo Hân khuỵu xuống, em bám chặt vào tôi, hóa ra gót giầy của em bị mắc vào một viên đá vỉa hè vỡ suýt ngã.
- Có sao không em? – Tôi lo lắng hỏi
- Không sao… ái – Bảo Hân lại kêu lên
- Còn kêu không sao? Em đau ở đâu? – Tôi hỏi
- Hình như em bị trẹo chân rồi – Bảo Hân nhăn mặt nói
- Ngồi xuống đây anh xem nào
Tôi dìu Bảo Hân ngồi xuống một cái ghế đá gần nhất. Lo lắng tôi ngồi xuống dưới chân em cởi giầy ra xem tình trạng thế nào.
Xem xét một hồi tôi cũng đỡ lo lắng, hình như em bị trẹo chân thật, vết sưng hơi to và chỉ hơi tím, nhưng trông vẻ mặt em chắc cũng không đau lắm.
- Trẹo rồi, có đau lắm không
Bảo Hân lúc lắc cái đầu. Tôi giờ mới để ý mình đang cầm trên tay một cặp chân thon dài trong làn váy ngắn. Da em trắng quá, tôi nghĩ thầm.
- Anh bỏ chân em ra chứ – Bảo Hân xấu hổ thấy tôi đang chăm chú ngắm cặp chân em
- Ừ, anh quên – Tôi ngại ngần
-
Anh H?
Một tiếng nói gọn nhẹ trong làn gió hồ Tây làm tôi và Bảo Hân giật mình, tôi vội vàng bỏ chân em ra.
Chap 59:
Tôi quay người lại. Quỳnh Thy ở đâu đó chạy ra phía chúng tôi.
Bảo Hân lịch sự mỉm cười và gật đầu chào Quỳnh Thy. Quỳnh Thy thì chẳng quan tâm và chăm chăm chạy đến níu lấy tay tôi.
- anh làm gì ở đây thế? – Quỳnh Thy hỏi tôi
- Anh đi mua mấy thứ tiện thể đi dạo thôi – tôi cười cười với Quỳnh Thy
- Chị này là – Quỳnh Thy chỉ vào Bảo Hân
- À giới thiệu với em đây là đồng nghiệp ở công ty anh tên…
- Chị là Bải Hân phải không? – Quỳnh Thy ngắt luôn lời tôi khi tôi còn chưa kịp giới thiệu xong.
- Chào em! Chị là Bảo Hân – Bảo Hân vẫn lịch sự như thường ngày
- Chị đẹp thật – Quỳnh Thy nhìn chăm chăm vào Bảo Hân mà nhận xét, chẳng quan tâm tới lời nào của Bảo Hân luôn.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm với con bé trẻ con này. Nó chẳng có chút gì lịch sự và xã giao cả.
- Này Quỳnh Thy…
Tôi vừa nói tới đó thì Quỳnh Thy đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay tôi, hơi dựa vào tôi rồi lom lom mắt dòm Bảo Hân.
- Chị chào em, cám ơn em vì lời khen – Bảo Hân không tỏ ra vẻ khó chịu gì, vẫn mỉm cười lịch sự với Quỳnh Thy.
- Thấy chưa! Cái con bé này vô duyên chưa kìa. – Tôi cốc vào đầu Quỳnh Thy
Cô nàng ôm đầu nhăn nhó nhưng vẫn không buông tôi ra mà còn níu chặt hơn.
- Ui da, cái anh này
- Giới thiệu với Hân đây là Quỳnh Thy em gái của Bảo. – tôi cười và chỉ chỉ vào đầu con bé này.
- À! Em là em gái của Bảo à? Thảo nào chị cứ thấy quen quen.
- Em còn là bạn gái của anh H nữa.
Quỳnh Thy nhanh chóng tiếp lời Bảo Hân làm tôi giật cả mình, vội xua tay ngay tắp lự
- ơ hay cái con bé nay! Hôm nay ăn phải cái gì mà nói linh tinh thế? Không phải đâu em đừng hiểu nhầm nhé – toou vội vàng nhăn mặt xua tay với Bảo Hân
- Em vui tính thật, y như anh Bảo – Bảo Hân nói rồi bụm miệng cười.
- Em có nói đùa đâu. Chẳng phải a H nói em đi party cùng công ty vào cuối tuần này mà. Nhân thể giới thiệu với mọi người luôn còn gì.
Quỳnh Thy tỉnh rụi. Tôi ngớ hết cả người, câu đầu thì đúng nhưng câu sau thì con bé này là bịa một cách trâng tráo. Tôi ngó qua nhìn Bảo Hân thấy nụ cười trên môi em tắt phụt.
- Vậy à! Hôm đấy em nhớ đến cho vui nhé. Bây giờ chị phải đi có chút việc đây.
- Này Bảo Hân… – Tôi gọi giật em lại để giải thích.
- Bây giờ em có việc phải đi mà. Lúc khức nói chuyện nhé anh. – Bảo Hân nói vội vàng.
- Sao lúc nãy…
- Lúc nãy em quên mất, giờ mới nhớ ra. Thôi mai gặp nhé. Em không qua công ty nữa đâu.
Bảo Hân nói vội vàng rồi tập tễnh đi ra phía đường vẫy lấy một chiếc taxi. Tôi gạt tay Quỳnh Thy ra rồi chạy theo Bảo Hân.
- Em sao vậy? Sao tự dưng lại phải đi ngay thế
- Em vội thật mà, vừa nhớ ra em phải sang nhà dì. Anh cứ về công ty đi nhé – Bảo Hân nói mà chẳng nhìn vào mắt tôi.
- Anh… – Tôi chẳng biết nói gì nữa
- Không phải ngại đâu anh, em không giận đâu
Bảo Hân nở một nụ cười méo xệch rồi mở cửa taxi. Tôi thẫn thở nhìn theo em mà chẳng thể mở lời ra được. Đột nhiên kính xe hạ xuống rồi em ngó ra cửa.
- Lúc nãy em có mua một lọ nước hoa. Em muốn tặng anh vì đã làm bạn với em ở công ty nhé.
Tôi đưa tay nhận lấy món quà từ tay Bảo Hân, em đã đeo một cặp kính to vật sành điệu trên mặt nên tôi không biết em nghĩ gì. Em mỉm cười rồi chào tôi. Chiếc taxi lao vút đi trên đường Thanh niên khuất dần khỏi tầm mắt của tôi.
- Chị ấy xinh thật, anh Bảo gọi là nữ thần cũng chẳng sai – Giọng Quỳnh Thy ngay phía sau tôi
- Haizz – Tôi thở dài
- Anh giận em à? – Quỳnh Thy nhỏ nhẹ.
- À mà chẳng có gì. Sao em lại có mặt ở đây thế? – Tôi hỏi
- Em mua cái váy dạ hội đẹp quá nên rủ tụi bạn đi chụp ảnh, mấy đứa chụp xong ra đằng kia uống nước thì em thấy có người giống anh nên gọi.
Quỳnh Thy vừa nói vừa chỉ ra phía mấy cậu thanh niên đang ngồi túm tụm ở một gánh trà nhỏ, đang xăm xoi mấy cái máy ảnh và lens, có cậu còn giở cả laptop ra.
- Anh ra chỗ tụi em đi, để em giới thiệu anh cho tụi nó – Quỳnh Thy cười.
- Thôi tao lạy mày, để mày lại giới thiệu tao là người yêu thứ n của mày à – Tôi lắc đầu.
- Xí xọn! Làm như anh báu lắm ấy. Thôi ra chỗ tụi em chút đi – Quỳnh Thy níu tay tôi nịnh nọt.
- Để hôm khác. Tao phải về công ty luôn đây – Tôi chối rồi ra phía xe của mình.
- Tạm biệt nhé, tối về tao xử mày sau.
Tôi vẫy tay rồi dọa nạt Quỳnh Thy tí rồi rồ ga chạy đi. Nó còn le lưỡi trêu tức tôi khi tôi phóng vụt qua nó. Con bé này đúng là không thể giận nó được.
Tôi về cơ quan thì cũng sắp tới giờ về. Bảo Hân đúng là không về công ty thật, chỗ ngồi của em trống trơn làm tôi cũng cảm thấy hơi trống vắng đôi chút. Tuy có vài ngày nhưng tôi quen với sự có mặt của em trong công việc của tôi. Mỗi lúc mở cửa ra hay bước vào phòng thì em cũng là người đầu tiên mà tôi nhìn thấy.
Tôi thầm nhủ liệu em có giận mình không nhỉ? Cái con bé Quỳnh Thy này dù sao thì cũng là kế hoạch đi cùng nó nhưng cũng phải cho tôi nghĩ cách để kiếm lý do nói thẳng với Bảo Hân chứ. Giờ đây huỵch toẹt cái làm tôi giờ đây lâm vào tình huống khó xử. Thật là! Nghĩ lại làm tôi lại điên tiết với Quỳnh Thy.
Màn hình Yahoo bật lên một popup. Tôi đang để invisible nên không ai nhìn thấy tôi cả, ở cơ quan thì tôi luôn dùng skype là chính. Nheo nheo mắt nhìn vào màn hình thì thấy đó là vợ tôi, chắc nàng định nhắn cho tôi offline đây.
- Buzz
“vợ xinh is typing…”
“vợ xinh is typing…”
Vợ xinh: Em đã nghĩ kỹ rồi
Vợ xinh: Cả anh và em tình cảm với nhau đến giờ hình như đã cạn, em không thể cố được nữa
Vợ xinh: Chúng ta có lẽ tạm chia tay nhau một thời gian.
Vợ xinh: Trong thời gian đó kể cả anh và em có quyền làm bất cứ điều gì…
Vợ xinh: Chuyện này anh yên tâm em sẽ không nói với bố mẹ hai bên. Chúng ta cứ như bình thường nhé.
Vợ xinh: Có lẽ anh và em đã sai lầm
Vợ xinh: Một tháng nữa anh và em sẽ ngồi lại với nhau và quyết định
Vợ xinh: Còn bây giờ anh cứ làm bất cứ điều gì anh muốn.
Vợ xinh: tạm biệt anh
Vợ xinh: Anh không cần nhắn lại đâu.
Vợ xinh signed out…
Từng dòng chữ lại cứa vào tim tôi. Giờ đây có lẽ tôi và vợ tôi không còn có thể được nữa rồi. Tôi ôm ngực đau đớn như bị ai đó thụi vào một đấm cực mạnh. Tất cả quãng thời gian bên nhau như giấc mơ mà giờ đây tôi không còn có thể quay lại nữa.
Mặc dù điều này đã được tôi dự đoán trước nhưng tôi vẫn cảm chua xót. Cảm giác thực sự mất đi một thứ gì đó quen thuộc cũng khó để tôi chấp nhận được. Nghĩ đến việc sắp tới phải nói với bố mẹ hai bên khiến tôi rầu lòng, tôi vẫn chẳng thể biết được tại sao hai chúng tôi lại ra như thế. Làm các cụ đau tôi cũng đã trở thành đứa con bất hiếu rồi.
Đi về nhà trong tâm trạng nặng nề tôi cũng quên hẳn mất việc trưa nay. Quỳnh Thy gõ cửa phòng tôi làm tôi chán hơn nữa.
- Anh ra ngoài ăn cơm – Quỳnh Thy gọi với vào
- Anh không đói
- Phải ăn chứ, không làm sao có sức – Quỳnh Thy năn nỉ
- Thằng Bảo về chưa? – Tôi tính xem nó về thì mua bia về uống cho đỡ chán vậy
- Chưa! Anh ấy nói phải về muộn, lúc nãy em gọi rồi.
- Vậy à? Thế mày ăn đi
- Thôi anh ra ngoài ăn với em, em ăn một mình buồn chết – Quỳnh Thy cố năn nỉ
- Tao không thèm cơm – Tôi cáu
- Em có bia đấy, lúc nãy mua về rồi
- Uống một mình chán bỏ mẹ – Tôi thở dài, nằm ườn ra giường.
- Thì em uống với anh. Anh một cốc thì em cũng một cốc là được chứ gì
- Mày mà cũng uống được bia à? – Tôi ngạc nhiên
- Uống tốt nữa là khác – Nó cười te tởn ở ngoài
- Có bao giờ thấy mày uống đâu – Tôi nhỏm dậy
- Thì em uống anh Bảo biết thì giết em à. Ơ… ra rồi
Quỳnh Thy nhoẻn miệng cười khi thấy tôi mở cửa phòng ra. Nó kéo luôn tay tôi vào bàn ăn.
- Mịe! Có hai chai mà cũng đòi – Tôi chưng hửng
- Nhìn ra kia kìa
Quỳnh Thy nhìn tôi rồi chỉ tay ra phía góc bếp. Nó cười cười còn tôi thì tí ngất.
- Mày định làm hết cả két này cơ à? – Tôi trợn tròn mắt nhìn nó
- Nửa thôi, nếu anh uống hết nửa – Nó nháy mắt tôi
- Mày kinh nhỉ, anh hơi bị ngưỡng mộ đấy – Tôi le lưỡi.
- Bọn anh toàn coi thường cô em gái này, chán – Nó bắt chước giọng điệu của tôi.
- Thôi uống đi – Tôi cười hì hì ngồi xuống bàn ăn.
Con bé này chẳng biết từ bao giờ nó làm cho tôi nhiều đồ nhắm, ngoài đĩa thịt nước nó còn chịu khó mua thêm nào là nem chua, nem giò, còn lại là đồ ăn bình thường. Khá là cầu kỳ so với bữa ăn thường ngày của tụi tôi.
- Hôm nay sao giở chứng thế – Tôi cười nhìn bàn thức ăn
- Anh chỉ lắm chuyện, em thích thế – Nó cười khì khì
- Thế rót bia cho anh đi – Tôi ngửa người phè phỡn
- Anh tự rót đi chứ – Nó bĩu môi
- Mày là em mày phải rót chứ
- Kệ anh, hôm nay em chẳng làm em anh nữa – Nó nhăn mặt
- Con này hay nhỉ? Không là em thì là gì? đừng nói làm mẹ tao nhá – Tôi cười cợt nhưng cũng tự mình mở bia, tiện mở luôn cho nó.
- Em với chả mẹ… em chả có tí liên quan máu mủ gì với anh hết.
- Kệ mày, có uống không thì bảo
Tôi đưa cốc bia lên cộc với nó phát. Công nhận khi dòng nước mát chảy từ cổ họng xuống dạ dày thì tâm trạng tôi cũng đỡ bức bối hẳn. Dù sao thì xung quanh tôi vẫn còn có nhiều người yêu quý và quan tâm đến tôi.
- Thằng Bảo đi đâu ấy nhỉ? – Tôi tự hỏi
- Hình như đi giám sát công trình anh ạ
- Sao nó chẳng bảo tao cái gì nhỉ? Mày biết bao giờ nó về không? – Tôi lạ lẫm
- Anh ở công ty mà còn chẳng biết nữa là em. Em chịu.
- Ờ, phòng khác nhau mà, mà thôi kệ mẹ nó, cho nó chịu thiệt – Tôi lại tu ực phát hết luôn nửa cốc còn lại
- Mẹ anh Bảo không phải mẹ em à! Anh uống kinh quá – Nó le lưỡi
- Mày uống đi chứ, để tao xem nào – Tôi nhăn nhở nhìn nó.
- Ừm…
Nó ngửa cổ nhắm mắt tu, mãi thì cũng hết cốc bia. Sau cùng nó quệt ít bọt còn dính trên mép rồi nói:
- Hết rồi nhé
- Mày uống chậm bỏ mẹ – Tôi nghi ngờ khả năng của nó, dễ bốc phét lắm đây.
- Quan trọng là uống được bao nhiêu chứ uống nhanh hay chậm quan trọng gì. Cổ họng các anh to bỏ xừ nên làm sao em theo được – Nó tỉnh rụi.
- Ờ rồi xem.
- Có em xem anh thế nào thì có
Nó nhăn nhở rồi rót cho chúng tôi hai cốc nữa, con bé con này tự dưng hôm nay tự tin gớm, làm cho tôi cũng cảm thấy hưng phấn và đỡ chán hơn phần nào. Rồi đột nhiên khi đưa cốc bia cho tôi nó hỏi:
- Chị Hân chiều nay đưa anh cái gì đấy
- Nước hoa
- Loại gì?
- Tao chưa xem, chẳng biết. Tao có bao giờ dùng đâu
- Dễ lắm. Em đoán ngay là chị ấy thích anh mà
- Tao đếch tin, mày chỉ nói xàm – Tôi lại tu tiếp
- Xì! Như thế mà còn không tin, đàn ông các anh vô tư thật
- Tao nghĩ Hân quý tao thôi, ở công ty Bảo Hân chỉ nói chuyện với mình tao và sau này là thằng Bảo nữa. Có mấy ngày thích thế quái nào được.
- Em linh cảm thôi, linh cảm phụ nữ chính xác lắm.
- Chúng mày chỉ có linh tinh thì có – Tôi nhớ lại...