* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX

Bảo
- Nó bảo buổi chiều mới sang dọn – Thằng Bảo cười mếu máo – Tao tưởng mỗi tao say, hóa ra có mày nữa – Tôi cười hềnh hệch – Đêch. Tao uống kém gì mày đâu – Nó nhăn nhó – Hề hề – Thế làm gì bây giờ mày? – Nó hỏi – Thì đi ăn sáng, uống cafe chứ làm *** gì nữa
Tôi vừa nói vừa chui vào phòng wc vệ sinh cá nhân chút. Vẫn kịp nghe ngoài con Thy Pooh lanh lảnh:
- Làm em tưởng dọn nhà nên không trang điểm đã vội sang đây – Mày trang điểm làm éo gì! Cafe chứ có phải dạ hội *** đâu – Thì phải cho bọn con trai nhìn nó thèm chứ! Mà anh đóng vai người yêu em thích bỏ xừ ra còn kêu – Thích cái con khỉ ấy – Thằng Bảo gắt – Tưởng em ham à? Anh xấu bỏ xừ ra! Chả hiểu bố mẹ sinh đẻ thế nào mà ra em thì đẹp, ra anh thì vừa lùn vừa xấu. Ôi trời! Há há! – Nó vừa cười vừa giở giọng than vãn. – Con dở – Thằng Bảo than
Anh em nhà này đúng là anh nào em nấy. Tôi vừa lắc đầu vừa oánh răng trong nhà vệ sinh.
Chúng tôi ăn sáng xong phi tận lên hồ vào quán cafe quen thuộc trên đường Nguyễn Hữu Huân. Quỳnh Thy công nhận cũng thật là xinh, nó ngồi đấy mà mấy cậu con trai mới lớn cũng như mấy lão trung niên cũng phải liếc nhìn trộm. Mấy ông cứ thử rước nó về mà xem, có mà chả ra bã ngay hôm sau ấy chứ, tôi nhủ thầm. Ngó sang Quỳnh Thy thì thấy nó cũng đang đá lông nheo trêu mấy thằng có vẻ rất là phởn chí.
- Mày nháy mắt vừa thôi không khéo lác mắt đấy con ạ – Tôi bảo – Xì! Cho mấy cu dê gái ấy ăn dưa bở tí cũng vui, anh nhỉ! – Nó nói rồi ôm lấy tay tôi rất tình cảm – Con dở! bỏ ra cho tao nhờ – Chả thích! Cho tụi nó vừa ăn phở sướng xong cái là phải ngậm sầu riêng luôn. – Nó cười hi hí.
Tôi ngó sang thấy tụi kia có vẻ thất thểu ghen tị thật. Haizz
- Hôm qua mày có gặp Bảo Hân không? – Thằng Bảo tự nhiên hỏi tôi độp một câu – Có! Mà có mấy chuyện buồn cười lắm – Tôi bật cười nghĩ lại cảnh mình trêu Bảo Hân – Thế à! Có gì mà buồn cười – À mà chẳng có gì đâu, toàn mấy thứ linh tinh ấy, mà tao biết nhà em ấy rồi. – Ô thế à? – Nó trố mắt nhìn tôi
Tôi thuật lại nó xui khiến thế nào tôi lại phải đưa em nó về nhà. Thằng Bảo tỏ ra ghen tị với tôi, nó chép miệng.
- Đúng là kẻ ăn không hết kẻ lần chẳng ra… haizz – Thế là thế *** nào? – Tôi nhăn nhó – Thì đã được thăng chức lại còn được tháp tùng người đẹp – Nó tặc lưỡi – Đẹp gì! Tao thấy cũng bình thường, chẳng phải mẫu người của tao – Tôi trả lời – Tiên sư mày! Thế mà còn không đẹp, nữ chúa của lòng tao đấy mày – Nó lại giở giọng ấy ra. – Ờ! Nhưng nàng không có khiếu hài hước cho lắm, tao chẳng thích – Tôi cười. – Người ta phú quý cao sang, ai thô thiển như mày – Nó bĩu môi. – Ờ thì thô thiển, tao thô thiển nên có vợ, éo ai như anh em nhà mày – Này đừng có lôi em vào đây – Quỳnh Thy nhéo vào tay tôi cái – Ui da, được rồi được rồi
Tôi nhăn nhó vì đau, cái con nhỏ này đến là dã man. Tự dưng tôi nhớ đến Khả Vân cũng nhéo tôi như thế, em nhéo nhẹ, cũng đau nhưng làm tôi vui nhiều hơn, giờ này không biết em đang làm gì nhỉ? Tôi chợt nghĩ.
- Mày giúp tao với Bảo Hân đi – Thằng Bảo tự nhiên nhìn tôi nịnh bợ, làm tôi tỉnh cả ra về với thực tại. – Giúp gì? – Thì giúp tao cưa đổ em nó – Nó cười hì hì, khuân mặt lộ rõ vẻ đểu giả – Ờ xem xét thái độ đã – Đi mà… tao năn nỉ đó, giúp tao đi mày, à quên giúp em đi sếp – Nó nịnh nọt thô thiển – Kệ mày! – Tôi nhăn nhó – Rồi tao sẽ mời mày uống bia, ăn thịt cho cả tháng luôn – Nhớ đấy nhé – Tôi rạng rỡ – Ờ nhớ! – Được rồi, nhớ giữ lời đấy – Tôi cười hi hi – Ok! Vì Bảo Hân tao sẽ làm tất cả, vài bữa thịt chó có xá chi
Thẳng Bảo chìm vào cảm xúc mơ màng mang tính tự sướng cao. Tôi với Quỳnh Thy chép miệng rồi lắc đầu nhìn nhau kiểu “hâm mẹ nó rồi” ấy.
Điện thoại đột nhiên rung. Tôi thoáng giật mình nghĩ tới Khả Vân nhưng rõ ràng là tôi đang dùng sim chính của mình mà. Tôi đúng là bị hoang tưởng, bởi vì khi dở máy ra thì là Bảo Hân đang gọi.
Tôi dứ trước mặt thằng Bảo cho nó cay cú rồi ra giọng e hèm nghe.
- Alo Hân đó hà? – Hi! Sao anh biết số em mà nghe – Hì! Sếp Anh bảo anh lưu lại số em để có gì thì thông báo mà. – À vâng! – Thế gọi cho anh có việc gì đấy? – À à… – Sao mà à à? – Tôi cười – Sếp nói anh chuẩn bị mấy bộ hồ sơ về dự án… rồi tính toán lại xem mai mang cho sếp. – Thì mai bảo cũng được chứ sao, anh có mang hồ sơ về nhà đâu – Tôi ngạc nhiên – Thì… thì em cứ nhắc trước thế – Ừ được rồi – Vậy nha anh – Ok, bye em
Tôi gập máy, hơi lăn tăn. Thằng Bảo ngó sang ghen tị
- Nàng gọi có việc gì thế – À bảo tính toán lại mấy dự án ấy mà… – Tôi trả lời – Mày sướng thật, giờ được gặp em ấy thường xuyên, ước gì… – Nó thở dài – Ờ – Nhớ giúp nhau đấy nhé – Nó năn nỉ – Được rồi, lắm chuyện quá – Thôi tí mày đưa con Quỳnh Thy về nhé, tao lượn đây – Ơ! – Tôi trợn mắt lên – Ơ gì! Tao có việc quan trọng
Nó nói xong cái lủi ngay đi không kịp cho tôi nói gì. Quỳnh thi vừa cậy cậy cái móng tay rồi chép miệng.
- Lão ấy sợ đưa em đi shopping ấy mà – Ặc! – Thôi anh đưa em đi cũng được, dù gì anh đẹp trai hơn lão ấy – Này này! Cô định tính tôi đưa đi thật đấy à? – Chứ sao! – Nó nhoẻn cười – Còn lâu, ngồi đấy mà mơ – Tôi thẫn thờ
Cuối cùng thì tôi cũng chỉ chống đỡ yếu ớt và đành bất lực như ông anh của nó. Nó dẫn tôi vào hết Shop này đến shop khác mất toi gần buổi sáng. Đi với nó tôi lại thế vai thằng Bảo như là người yêu nó vậy, nó cứ khoác tay dung dăng dung dẻ, thử hết bộ này đến bộ khác cho tôi ngắm mặc dù tôi gần như mù về thời trang và chẳng tư vấn được gì.
- Mày bỏ tay anh ra – Tôi cáu – Không! Phải thế mới giống người yêu – Điên! Tao có vợ rồi, mày làm thế chết tao – Đấy là việc của anh, ai nhìn thấy em đến tận nhà bảo cho. Hi hi – Nó cười – Sao mày cứ thích thế này ấy nhỉ – Tôi thở dài chán nản – Thì gái xinh

phải đi cùng người yêu chứ, không tụi nó lại bảo em hâm – Nó nhăn nhở. – Xinh quái gì mày! – Tôi xụ xị – Hề hề – Nốt shop này thôi đấy nhé, tao mệt lắm rồi – Tôi ghét cay đắng việc đi mua đồ cùng con gái thế này – Mới thế mà đã kêu, tụi em đi cả ngày được cơ – Tao chịu chúng mày, nốt shop này mà không chọn được thì đi bộ mà về, tao lượn trước – Hứ
Nó xị mặt ra rồi cũng gật đầu. Tôi đắc thắng mỉm cười chờ nó chui vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài cửa hàng châm điếu thuốc. Đột nhiên tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình rất chặt, tôi vội vàng quay người lại thì thấy một mái tóc quen vừa lướt rất nhanh qua cuối ngõ. Giật mình tôi vội chạy theo như sợ mình sẽ đánh mất một điều gì quý giá.
Nhưng tôi chẳng thấy gì! Chỉ thấy một chiếc xe màu đen đang lướt vội…
Quỳnh Thy chạy vội đến bên tôi hốt hoảng:
- Cướp à anh? – Không! – Tôi trả lời vô thức mắt vẫn nhìn theo chiếc xe đó. – Vậy sao anh chạy như ăn cướp vậy? – Chỉ là một người quen thôi – Tôi chua xót.
Chap 49:
Chiếc bóng đó là Khả Vân, tôi chắc chắn như vậy. Tại sao em lại tránh tôi chứ? Mà có lẽ như vậy thì hơn, tối qua tôi đã ngồi nghĩ rất kỹ và vẫn quyết định rằng mình sẽ không gặp lại em. Tôi không đủ khả năng làm cho em hạnh phúc, với em tôi chỉ mang lại toàn nỗi đau mà thôi, gặp em chỉ làm cho em khổ, có thể lúc này em sẽ rất đau nhưng dù sao như vậy sẽ vẫn là tốt hơn.
Quỳnh Thy ngước mắt nhìn tôi lom lom như thể tôi là người hành tinh khác vậy. Con bé có vẻ không tin vào những gì tôi nói, nó bĩu môi.
- Chẳng tin, người yêu cũ à?
- Vớ vẩn, chưa mua được gì hả nàng? – Tôi đánh trống lảng ngay
- Hôm nay xui quá, chẳng chọn được gì. Thôi mình về.
- Ờ.
Tôi chỉ chờ có thế là tót ngay ra lấy xe đèo cái cô nàng ngổ ngáo này về nhà tôi. Về đến nhà được chừng dăm phút thì thằng Bảo và thằng Tuấn cũng đến, chúng nó lại mang thêm cả chục lít bia và đồ nhắm tiện thể anh em lại ngồi lai rai với nhau, kể ra cũng còn khối thời gian.
- Vợ mày đâu mà chuồn được đi uống bia thế này? – Thằng Bảo quay sang hỏi thằng Tuấn.
- Đi sang nhà ngoại chơi rồi, tao chán quá nên chuồn sang đây với chúng mày
- Tốt! Anh em thì phải thế chứ – Thằng Bảo khoái chí.
- Khoái cái con mẹ mày, ở đây thì thế về nhà thế quái nào cũng bị cho một trận mà xem – Thằng Tuấn tức mình.
- Thế thì về đi, đồ nhắm với bia ở đây được rồi. Miễn lễ nhé, phắn. – Thằng Bảo tưng tửng.
- Vớ vẩn, phắn là phắn thế nào
- Thôi tao xin chúng mày, uống đi, tiếc là chỉ có một con gấu Pooh này thôi – Tôi can tụi nó
- Có em thì sao nào! Các anh thật vớ vẩn
- Mày cứ la liếm theo tụi tao thế này thì ma nó lấy, nhé – Thằng Tuấn tỉa đểu
- Thế thôi em lượn nhé, tí các anh cứ dọn nhà – Quỳnh Thy cười nhăn nhở
- Ấy ấy! Ngồi ăn đi em, mấy khi, tụi anh đùa ấy mà – Tôi và hai thằng bạn ngay lập tức mềm lòng.
Quỳnh Thy khoái chí ngồi xuống vênh mặt như nữ hoàng, biết được tầm quan trọng của mình nên nó cứ mồi ngon mà chén thật đẫy mặc cho chúng tôi rủa xả là con gái thì ăn gì mà lắm thế.
Nhưng mà được cái con bé này thì mồm miệng thế thôi chứ nó cũng ngoan, ăn xong nó tự giác để chúng tôi uống bia và đi dọn nhà. Vừa dọn nó vừa kêu ca những câu đại loại như:
- Trời ơi người gì mà bẩn thế, bụi mù cả lên
- Tất dưới gầm giường tới 3 đôi, dùng xong anh phải cho vào máy giặt chứ
- Há há! Quần lót gì mà lại hoa hòe hoa sói thế này, cứ như tuổi xì tin ấy nhỉ!
- Anh bẩn vừa thôi, em vò bằng tay trước mà không sạch đây này
- Anh ơi cái chổi cọ bồn cầu ở đâu
- Anh ơi hết nước rửa bát rồi đi mua đi.
- Anh ơi…
Chúng tôi đến là nhức đầu với con bé này, hết hỏi với la lớn thì nó lại hát, mà nó hát thì có hay gì, giọng cứ ổng ổng ra như đấm vào tai ấy làm nhà không có lúc nào yên cả. Thằng Tuấn quay sang hỏi nhỏ thằng Bảo:
- Con Thy nhà mày có người yêu chưa? hỏi thật đấy
- *** thấy thằng nào cả, mà yêu đương gì, tao cấm – Thằng Bảo nhăn nhó
- 19 rồi thì yêu được quá đi chứ, cấm quái gì. – Tôi bảo
- Vớ vẩn, anh nó còn chưa có thì nó có mà mơ. Hừ
- Thì còi to cho vượt, mà công nhận nó xinh thế mà *** có người yêu kể cũng lạ, anh em mày có phải anh em không đấy mà mày xấu thế? – Thằng Tuấn cười hô hố
- Không anh em thì là chị em à? thằng dở – Thằng Bảo giả vờ cáu.
- Mày không hiểu rồi, thôi về hỏi lại bà già mày đi – Tôi cười tủm tỉm.
- Ơ bọn này láo, oánh chết giờ – Nó túm lấy đầu hai đứa tôi giả vờ định cho đập vào nhau.
- Anh H ra em bảo.
Giọng Quỳnh Thy tướng lên làm chúng tôi giật mình buông nhau ra. Tôi quắc mắc nhìn về nó.
- Gì thế? dọn xong chưa?
- Chưa, mà ra đây em bảo tí, nhanh
Giọng nó nhỏ nhẹ khác hẳn bình thường. Tôi tặc lưỡi đứng dậy đi ra phía nó hất hảm hỏi
- Gỉ? Nói mau
- Anh qua đây em cho xem cái này
Nó dẫn tôi chui tọt vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Vào trong rồi nó mới nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:
- Anh này, có lần anh than buồn với anh Bảo là mãi hai vợ chồng không có con đúng không?
- Ừ
Tôi thở dài. Hai vợ chồng chúng tôi đúng là cưới nhau được hơn năm nhưng chưa có con, lúc đầu tôi cũng không hiểu lắm và lo hai vợ chồng có vấn đề. Bản thân tôi chủ động đi khám và biết mình hoàn toàn bình thường, vợ tôi sau một thời gian dù hơi khó chịu nhưng tôi cũng đưa đi khám được và kết quả là cũng bình thường. Tôi tự thuyết phục mình rằng con là của trời cho, trời cho lúc nào thì được lúc đấy. Có thể tôi và vợ không hợp nhau nên hơi khó một chút, đi xem bói một số nơi thì người ta cũng bảo vậy nên tôi cũng không lăn tăn lắm, chỉ hơi buồn.
- Chứ không phải vợ chồng anh kế hoạch à? – Nó hỏi
- Không. Đấy là nói với người ngoài thế thôi chứ bạn bè anh nói thật là chẳng có kế hoạch gì hết – Tôi tặc lưỡi khai thật.
- Ừm! Lạ nhỉ?
- Sao mà lạ? tự dưng đưa vào đây rồi hỏi toàn chuyện không đâu – Tôi cáu.
- Không có gì anh ạ – Nó tự dưng tiu nghỉu
- Hâm, dở, vớ vẩn. Thôi tao ra uống bia đây – Tôi rủa xả nó.
- Ấy…
Nó níu tay tôi lại, ánh mắt rất lạ. Tôi cũng thấy ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt nó như thế. Nó níu một lúc rồi tần ngần nói.
- Em định không nói nhưng thôi anh cứ xem cái này đi.
- Cái gì
Nó lấy ra một vỉ thuốc có hai viên, một viên còn còn 1 viên chắc uống rồi nên bị bóc, tôi nhìn trên đó có chữ Postinor nên hỏi nó:
- Cái gì đấy?
- Anh không biết à?
- Ừ. Sao mà biết được. – Tôi lắc đầu
- Thế hồi sinh viên anh chị… dùng gì.
- Dùng gì là dùng gì? – Tôi trố mắt nhìn nó
- Thì phòng… phòng tránh ấy mà
- Tao toàn dùng ba con sói, con gái con đứa hỏi vô duyên. Mày có người yêu rồi à? – Tôi nhìn nó lom lom.
- Không, anh vớ vẩn – Nó chối bay biến.
- Thế sao hỏi
- Tại đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, em tìm thấy nó rơi ở sau bàn trang điểm lúc quét dọn. Thế anh chị dùng loại này à? – Nó thật thà kể
- Không! À mà có, tao quên mất, đợt này dùng để chọn ngày tháng sinh con cho đẹp
Tôi ngay lập tức hiểu ra vấn đề, nhưng cũng rất nhanh trí mà đối đáp với nó. Nếu không nó sẽ nghĩ xấu chiều hướng về vợ tôi mất, tiện tay giật luôn vỉ thuốc trên tay nó
- Thôi đưa đây, mày dọn tiếp đi – Tôi nói trước vẻ mặt ngẩn ngơ của nó
Ra ngoài uống bia với với thằng Bảo và thằng Tuấn, tôi dù cố gắng hết sức có thể cũng không thể che dấu nổi vẻ mặt ưu tư của mình. Em tại sao lại cần vỉ thuốc ấy cơ chứ? Từ lâu lắm rồi chúng tôi không quan hệ với nhau cơ mà? hay vỉ thuốc này đã ở vị trí đó từ rất lâu, từ cái lần ấy chăng? Em không muốn có con hay là một lý do nào đó? Bảo nhiêu câu hỏi trong đầu khiến tôi không khỏi suy nghĩ.
Tàn cuộc. Ba đứa nó xin phép tôi ra về, để lại tôi một mình trong phòng. Trước khi đi tôi cũng nhờ được Quỳnh Thy nấu cho một số món ăn, đoán chừng vợ tôi về sẽ mệt mỏi và nếu phải nấu thì sẽ vô cùng ức chế. Tôi thầm cảm ơn hai chiến hữu và Quỳnh Thy vì đã giúp đỡ và chia sẻ với tôi rất nhiều, lúc này có chúng nó ở bên tôi thấy mình như có thêm sức mạnh vậy.
Có những điều mình không nên biết thì sẽ không đau, cứ để mọi chuyện diễn ra như vốn có của nó. Tôi hèn nhát hay tôi không muốn tìm hiểu? Tôi sợ sự thật hay tôi không dám đối mặt? Tôi chẳng biết nữa. Lúc tôi để thả vỉ thuốc còn một viên vào đúng vị trí nó đang ở từ xưa, lúc Quỳnh Thy chưa tìm ra nó. Dù sao thì nó cũng chỉ là một trong muôn vàn cái để chứng minh cho cho cái điều đã ở trong tâm trí tôi từ lâu, nhưng tôi không muốn biết nó là cái gì. Nếu có hãy để em tự nói khi cần thiết, còn tôi sẽ vẫn như mọi khi chẳng cần đến một câu hỏi đâu.
Ôm đầu bất lực, tôi vào phòng tắm để trầm mình trong hơi nước ấm, xua tan đi những áng mây xám trong đầu, cho trôi đi những muộn phiền, sầu não. Tôi lặng nhìn mình trong gương, hình như trong đó là một kẻ hèn nhát.
Chap 50:
Sự chờ đợi vợ tôi về như một khoảng thời gian hàng thế kỷ. Ở đó tôi nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra, vài ly bia hình như lại làm tôi biêng biêng đôi chút. Tôi nhớ lại quãng thời gian chúng tôi gặp và yêu nhau.
Tôi gặp em lần đầu khi tôi học lớp 12. Vẻ trẻ con của em khi ngượng nghịu bước lên cầu thang làm tôi cảm thấy cảm thấy ở bé con này có điều gì đó thật thân thuộc.
Tôi và em chính thức yêu nhau khi em bắt đầu học năm thứ nhất. Việc này làm cho hai bà mẹ vốn dĩ là bạn rất thân của nhau cỡ trên 30 năm vừa tỏ ra phấn khởi, vừa tỏ ra lo âu. Họ mừng vì mặc dù chẳng hứa hẹn nhưng hai đứa con của họ lại tự động yêu nhau, họ lo vì nếu chúng nó không thành thì họ sẽ ra sao. Mặc hai người chẳng có bất cứ điều gì tạo áp lực cho chúng tôi nhưng tôi có thể dễ dàng nhận thấy điều đó từ hai cụ. Tôi tự hứa với lòng mình đây sẽ là mối tình cuối cùng con, tôi đã thật lòng như thế.
Chúng tôi đã có những năm tháng ngọt ngào bên nhau được hai năm, tôi cảm nhận tình cảm rất rõ của em đối với mình, em như con mèo con nhỏ nhắn đáng yêu, luôn làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên, được cùng em, được hôn em…
Tôi với em đến với nhau bình dị nhưng tôi nhận thấy mình càng ngày càng yêu em nhiều hơn, mỗi ngày thêm một chút. Và tôi thậm chí tin chắc rằng em là mối tình cuộc đời, mối tình tôi sẽ cùng em hưởng cho trọn ở nhân gian này.
Có thể mọi chuyện là lỗi ở tôi như chính những gì em đã vô tình nói. Tôi đã chiều chuộng em quá chăng, hay tôi đã đánh mất đi chính mình, kẻ lãng tử của ngày xưa. Tôi, từ một thằng đàn ông gia trưởng đã biết nấu ăn, đã biết chui đầu vào cọ nhà vệ sinh, đã biết nửa đêm phóng đi mua thuốc cho em, đã hoàn toàn vui lòng khi đưa em giữ tất cả những gì tôi có…
Tôi luôn tự hỏi và nhân danh tình yêu, nhưng hình như tôi đã phạm sai lầm, tôi hay em đã biến chuyển chẳng được như xưa nữa. Lặng lẽ ôm đầu suy nghĩ, tôi vẫn tự hỏi tìm cho ra. Tôi luôn nghĩ rằng yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, tôi đã rất cố gắng để làm em vui lòng. Tôi cũng cho rằng tình yêu chỉ bền vững khi hai người đều phải hướng về nhau trên từng chặng đường đời, chặng này hình như em chẳng hướng về tôi nữa, chẳng muốn làm bạn đồng hành cùng tôi cả cuộc đời như tôi mong muốn nữa…
Tiếng bấm chuông chuông cửa thành hai nhịp liên tiếp. Vậy là em đã về rồi đấy. Tôi vuốt mặt lấy lại dáng vẻ vui vẻ quen thuộc ra mở cửa:
- Về rồi à? Sao không gọi anh ra đón? Mệt không? – Tôi vừa mở cửa vừa hỏi em.
- Ừ! mệt kinh người. Anh xách hộ em đồ cái – Em nói mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi.
- Để anh.
Tôi chạy ra xách đống đồ cho em, thật lạ là em không gọi điện cho tôi mà về sớm thế này. Nhưng dù sao em cũng đã về tới nhà và tôi cảm thấy vui về điều đó.
- Đi có vui không? – Tôi hỏi sau khi đã dọn xong đống đồ vào nhà
- Vui vẻ gì, toàn lũ mấy lũ ngồi tỉa tót bơm đểu nhau, chán – Vợ tôi trả lời chán nản.
- Sao tụi nó lại trêu gì em à? – Tôi cười
- Không! Toàn bày đặt mấy chuyện thị phi, chán
- Sao mà thị phi? – Tôi hỏi
- Thì toàn trai gái này nọ, đúng là mấy con dở – Vợ tôi trả lời có vẻ cay cú
- Biết đâu được, không lửa làm sao có khói – Tôi tấp lửng cười hì hì.
- Lắm chuyện. Thôi em mệt đi ngủ đây – Vợ tôi thay đồ xong nằm luôn xuống giường.
- Ăn gì đã chứ?
- Tí nữa dậy em ăn sau
Vợ tôi nói xong liền kéo chăn lên và chìm luôn vào giấc ngủ, tôi chẳng thấy động tĩnh gì, chắc em đã quá mệt rồi. Từng lời nói từng câu chữ của em gieo vào lòng tôi nỗi vô cảm, tôi không còn cảm xúc như ngày xưa nữa rồi.
Tôi đi hâm nóng lại thức ăn, đằng nào cũng gần 5h30 rồi em cũng chuẩn...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 ... 49 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status