còn gì! – Nó nheo mắt
- Tao nói là cơ chế, chứ ham hố đéo gì. Bực mình – Tôi cãi lại
Thằng Bảo cười hô hố. Mà nó nói cũng phải, nhớ hôm đầu tiên tôi vác hồ sơ đến cái công ty này thằng cha tổng đã nhìn tôi nheo nheo mắt:
- Cháu anh Liên hả?
- Dạ vâng
- Cháu anh Liên thì phải sắp xếp rồi – Lão cười
- Mà mày gọi anh Liên là gì ấy nhỉ? – Lão hỏi
- Cháu gọi là ông trẻ ạ – tôi trả lời
- Ô! Tận là ông cơ à? – Hắn ngạc nhiên
- Tại vai vế dòng họ nó thế mà bác – Tôi cười
- Ở đây thì chỉ gọi là anh thôi, chú gọi thế mấy cô ở văn phòng gọi theo thì chết – Lão cười hô hố.
- Hì! – Tôi cười
Thế rồi lão khoác tay tôi thân mật gửi tôi xuống phòng dự án, phòng hot nhất bấy giờ nhưng cũng chỉ được 3 tháng. Sau khi ông Liên nghỉ hưu và chuyên tâm vui thú điền viên và tôi cũng đã thể hiện là một thằng cứng đầu khó bảo thì lão cho tôi sang làm luôn cái công việc chán ngắt là hoàn thiện hồ sơ mời thầu, một công việc chán nhất quả đất. Phũ thế đấy, nếu không vì bố mẹ và gia đình khuyên tôi phải nhẫn nhịn thì tôi đã bye bye công ty chết tiệt này từ lâu lắm rồi, cứ nghĩ đến cái đoạn đon đả của lão khi mới nhận mà tôi phát tởm.
- Mà dạo này vợ chồng mày thế nào? – Thằng Bảo đột nhiên hỏi
- Haizzz – Tôi thở dài
- Việc đéo gì phải thở dài, đàn bà là phù du, thầy u mới là tất cả – Thằng Bảo xoen xoét cái mồm.
- Thì vẫn thế
- Thế thì là thế nào? Nói thế bố thằng nào biết được – Nó nói như chửi tôi.
- Có đéo gì đâu mà nói – Tôi sửng cồ với nó.
- Ờ ờ! hiểu rồi. Nhìn mày tao đếch muốn lấy vợ luôn – Nó làu bàu.
- Kệ mẹ mày – Tôi cũng làu bàu
- Mẹ tao thì mày phải kệ chứ, chứ kệ tao thế đéo nào được, anh em chiến hữu với nhau. Mà tao nói thật vẫn chưa có tin gì à? hai vợ chồng mày ấy – Nó câu đầu thì tếu táo mà câu sau nói giọng quan tâm thế.
- Chưa! Chả thấy đếch gì.
- Vợ chồng mày đi khám chưa
- Mấy tháng trước nói mãi hai vợ chồng mới đi khám, kết quả là chả có vấn đề gì, hai vợ chồng hoàn toàn bình thường – Tôi thở dài.
- Ờ! Một là mày nói phét, hai là tại mày chiến gái cho lắm vào rồi giờ nó toi mẹ chức năng đi.
- Chiến cái đầu mày ấy – Tôi cáu.
- Chả thế còn gì – Nó cười hì hì
- Làm đéo gì có – Tôi chối
- Thì vừa đi với gái lên HG về còn gì – Nó cất cái giọng đểu lên.
- Ớ – Tôi ngớ người.
Tự dưng nó lại làm tôi nhớ đến Khả Vân, chả biết em đã về tới nhà chưa nhỉ? Nụ cười của em lại lởn vởn trước mặt tôi. Đến giờ phút này ngoài cái ngõ nhà em và tên em, tên trường em tôi mới nhận ra mình chẳng biết thêm điều gì về em nữa.
- Lại ngộ gái rồi – Giọng nhăn nhở của thằng Bảo làm tôi tỉnh lại.
- Ngộ cái đầu mày ấy
- Ngon không?
- Đéo biết
- Chân dài không?
- Tổ sư mày
- Nước nôi đầy đủ không?
- Đ… cụ mày
- Bao tuổi?
- …
Thằng khốn ế vợ nó thậm chí chả quan tâm đến câu chửi của tôi, toàn câu hỏi trần tục và bố láo khiến tôi chỉ muốn nhảy lên và cho nó một đấm vào mặt. Thấy tôi có vẻ sắp cáu thật sự nó cũng im luôn, rõ là thằng biết điều thật. Tuy nói chuyện với nó thế thôi chứ tôi trong lòng cũng phục cái tài giao tiếp của thằng này, nói chuyện lúc nào cũng như đánh nhau…
- Mày không sợ vợ mày biết à? – Nó tò mò
- Biết gì?
- Thì đấy! – Nó nháy mắt chậc lưỡi cái.
- Biết được đã tốt… – Tôi lại thở dài
- Sao mà tốt, mà nói thật tao hỏi thế thôi chứ thằng Tuấn vẹo nó nói cho tao hết rồi. Kể cũng lạ.
- Đ… cụ! đàn ông đéo gì buôn chuyện như đàn bà
Thằng Tuấn là bạn thân của tôi từ hồi cấp ba, hồi tụi tôi còn ở trên núi. Ra trường đại học thì có mỗi tôi và nó là ở lại HN nên hai thằng thân nhau lắm. Thằng Bảo biết thằng Tuấn cũng là thông qua tôi mà lại hợp tính nhau hóa ra thân, có lúc chúng nó đi nhậu mà lại không thèm rủ tôi, đúng là lũ pê đê, tiên sư hai thằng ế.
- Nếu bỏ qua việc dưa lê dưa chuột thì vợ chồng mày có vấn đề thật đấy.
- Thôi kệ mẹ, tao chán rồi.
- Đợt này nó vợ mày đi Lào có hỏi han gì không?
- Từ hôm đi tới giờ toàn tao nhắn, nó chưa hỏi tao được câu nào – Tôi chán nản kể khổ.
- Sao lại thế nhỉ?! Mặc kệ chồng luôn à
- Đéo hiểu
- Thôi để hôm nào tao rủ cả thằng Tuấn nữa đến tư vấn cho mày vụ này nhé.
- Ờ! – Tôi nhạt toẹt
- Mà mai luôn cho máu, tranh thủ vợ vắng nhà mấy anh em mình làm loạn. Hố hố – Thằng này chợt nhớ ra nên vỗ đùi đánh đét phát ra chiều đắc chí.
- Kệ mẹ chúng mày
Làm hết mỗi hơn chục cốc bia thằng Bảo đưa tôi về, cứ làu bàu sau hôm nay uống ít thế. Chả lẽ nói với nó ông mệt bỏ mẹ ra, đi mấy trăm km phi từ XM về HN, rồi chưa kịp tợp xong bát mì thì mày đến… Bố khỉ! Nhưng mà thôi, tôi sợ nó nhớ ra lại động chạm và hỏi han đến Khả Vân thì tôi chẳng biết làm sao.
Lại một mình trong căn phòng vắng, cái cảm giác cô độc lại tràn về, lại thèm vòng tay em, thèm được ôm em…
Chẳng
hiểu sao lúc uống bia thì thấy mệt thế, buồn ngủ thế, nhưng về nhà nằm lên giường nghĩ sẽ nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay. Nhưng khi nhắm mắt xong thì bao nhiêu thứ lại hiện lên trong đầu. Tôi mở điện thoại lên lướt qua facebook của vợ, vẫn chẳng có thêm update gì, update gần nhất cũng cách đây 6 tháng, em để nó như ngôi nhà hoang vậy. Nghĩ thế nào tôi lại cho cái sim rác vào điện thoại, bật lên đọc lại tin nhắn của em.
“Em sẽ hận anh suốt cuộc đời này”
Từng dòng chữ như nhảy múa trước mắt tôi, tôi linh cảm có điều gì đó không hay, tôi lo sợ, tôi với ngay vào nút call, đáp lại tôi vẫn là tiếng tổng đài quen thuộc. Số của em không phải số rác vì nó khá đẹp, tại sao em lại không bật lên chứ, tin nhắn tôi gửi vẫn đang trạng thái pending… Mong em luôn an lành, tôi cầu nguyện và chìm vào cơn mộng mị.
Em ở đó, Khả Vân ở đó nhìn tôi cười lạnh lẽo. Em từ từ sắn cổ tay áo lên rồi rút rất nhanh ở trong người ra một con dao lam sắc nhọn, ánh sáng từ đó phản chiếu vào mắt tôi làm tôi bị lóa. Từ từ, từng chút một em cứa vào cổ tay trắng ngần của em từng vết, máu ở đó xối ra hối hả. Lúc đầu thành tia, rồi thành từng dòng chảy xuống ướt đẫm nền nhà…
Tôi muốn hét lên nhưng không hét được, như người câm vậy, khản đặc, tay chân tôi đã bị trói chặt từ bao giờ. Em thì vẫn nụ cười lạnh không tỏ ra đau đớn, từng bước từng bước em tiến về phía tôi, đưa cánh tay đầy máu đang chảy ấy vào sát mặt tôi, cười nhẹ rồi gục xuống, ngay dưới chân tôi.
Tôi gào thét trong im lặng, tiếng tôi cào xé trong lồng ngực mà không thể thoát ra. Ngoài kia đôi mắt của vợ tôi đang nhìn tôi một cách vô cảm, đầy hả hê.
Chap 44:
Sáng Hà Nội luôn bắt tôi dậy sớm vì những tiếng còi xe.
Đi ăn sáng tôi chào em chủ quán cafe dưới nhà bằng cái nháy mắt trêu chọc rùi tiến tới công ty chờ NGÀY PHÁN XÉT, đấy là thằng Bảo nó gọi như thế.
Thằng Bảo vỗ vai tôi ở cầu thang máy, giọng cười gàn dở của nó khiến tôi lạnh gáy.
- Ráng lên nghe cưng
- Kệ mẹ, cùng lắm là out khỏi đây chứ lo đếch gì
- Ờ! Rồi móc cám mà ăn con ạ
- Lương lậu thế này thì đáng nhẽ biến lâu rồi mới phải – Tôi cười nhạt
- Xời, lương ít lậu nhiều, sống khỏe re – Nó nhăn nhở
- Mày có lậu chứ tao có đếch đâu – Tôi trừng mắt
- Ờ nhể tao quên, hố hố – Nó đập đập vai tôi an ủi.
- Thôi lượn đê – Tôi giả vờ cáu.
Thằng cha cười hềnh hệch biến về phòng nó an nhàn. Tôi cũng lững thững đi về phòng mình. Mọi người ở đây chào hỏi tôi bằng mấy câu xã giao vốn có nhưng không dấu nổi vẻ lo lắng trong họ.
Quả thực thằng Bảo nói không sai. Công ty giờ loạn lên như một mớ bòng bong, không ai bận tâm vào công việc của mình nữa mà túm năm tụm ba ngồi bàn luận. Từng người từng người một được gọi lên phỏng vấn (gọi là phỏng vấn lại) một cách bất ngờ, và khi bước ra họ cũng chẳng hiểu điều gì sẽ đến với mình sau đó. Tiến Anh, tên sếp mới đó có vẻ cũng khá rắn mặt.
Buổi trưa tôi nhận được cú điện thoại của thằng Bảo gọi lên Cantin tầng 12 để ăn cơm. Cả đoàn người rồng rắn đứng trước quầy cơm để nhận phần của mình, tâm trạng không hồ hởi như mọi khi. Tất nhiên là ngoại trừ thằng Bảo điên, nó tuy nói chuyện lớn gọi cho tôi ồi ồi nhưng vẻ mặt nó thì vẫn hớn hở và vui vẻ như mọi khi, bước lên tầng tôi đã thấy nó đứng dậy ở bàn vẫy tay gọi tôi rối rít.
- Không phải lấy đâu, tao lấy cho mày luôn rồi, ra đây đi.
- Ờ – Tôi lững thững bước ra phía nó.
- Thấy công ty hôm nay thế nào? – Thằng Bảo hỏi
- Đúng là như mớ bòng bong thật – Tôi trả lời
- Đấy, tao bảo mà, mà gọi mày chưa? – Nó nhìn tôi có vẻ lo lắng
- Chưa! Nhưng thằng cha trưởng phòng bị gọi rồi, về mặt như tàu lá chuối luôn
- Ờ, thằng này luôn là thằng ngu mà tỏ ra nguy hiểm. Gặp cha ấy là đứt chắc rồi. Chẹp chẹp – Nó chép miệng.
- Tao chả quan tâm mấy
- Mày tính sao? – Nó hất hàm hỏi
- Thì không tao ra ngoài làm, sao đéo đâu lại còn lương cao – Tôi trả lời, thú thực là chả biết ra sao nữa, tôi chưa tính tới chuyện đấy.
- Điên – Thằng Bảo trố mắt.
- Ổn mà, điên gì chứ! – Tôi thở dài
- Nói chuyện với mày nhạt toẹt – Thằng Bảo chán nản
- Ờ
- Đấy, nhạt đéo chịu được, thôi mày ra lấy chai bia đi, nhạt quá nhạt quá
Thằng Bảo vừa nói vừa phẩy phẩy tay, chả biết nó làm trò thật hay thế nào nữa. Tôi lắc đầu tiến ra quầy nước ngọt lấy hai chai bia Hà Nội, lấy xong tôi quay lại đi thẳng ra bàn thì có tiếng gọi của chị bán hàng.
- Không lấy mở bia hả em?
Sực nhớ ra tôi quay người lại thì va vào ai đó. Chỉ thấy tiếng loảng xoảng và tiếng “ối” kêu lên, khay đồ ăn đã rơi xuống đất mất rồi.
Chết tiệt, tôi nghĩ và cúi xuống gạt ít đồ ăn vào khay cho đỡ bẩn. Cô nàng mà bị tôi va vào cũng cúi xuống gạt cùng.
- Tôi xin lỗi, tôi vô ý quá – Tôi tỏ vẻ hối lối
- Không sao đâu anh!
Một giọng con gái thanh mảnh cất lên khiến tôi tự dưng cảm thấy xao xuyến, ngước mắt nhìn lên phía người đối diện thì thôi rồi, tôi khéo đỏ bừng mặt lại mất. Cô nàng mặc chiếc mini juyp kiểu văn phòng đang ngồi trước mặt, khe hở đủ để tôi cảm thấy rộn ràng. Hơi ngại trước tình huống này tôi quay mặt đi giả vờ dọn tiếp.
- Thôi để đấy chị dọn cho, vào lấy khay khác đi – Giọng chị tạp vụ lanh lảnh.
Đúng là người tốt có trời giúp, tôi vội vàng đứng dậy, còn cô nàng có vẻ cũng bối rối trước tình huống vừa rồi nên mặt cũng đỏ như gấc, dáng vẻ cũng khá bối rối.
Tôi giờ đây mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô nàng và ngay lập tức như bị sét đánh. Chiếc cần cổ cao và nước da sáng ngời giúp cô gái hình như đang tỏa sáng trước cả cái tầng này, đôi chân thon dài và khuôn mặt thanh tú khiến cho tôi như chết lặng. Mái tóc buộc kiểu đuôi gà ngược về phía sau khiến cho em càng trở nên dễ thương hơn bao giờ hết. Cả người em toát ra vẻ thoát tục và cao sang khiến tôi ngẩn người ra mà ngắm, mà nhìn.
- Anh bị bẩn rồi! – Em nói trong bối rối
- À ừ!
Tôi bị đánh thức dậy bởi chất giọng thanh mảnh ấy, em nhìn tôi ngại ngùng rồi đưa tôi chiếc khăn giấy lấy được ở bàn, có vệt nước canh bị bắn sang khuỷu tay tôi.
- Không sao đâu – Tôi không cưỡng được ánh mắt mình chăm chú nhìn em.
- Thôi em đi lấy khay khác ha, khay này cũng toàn món em không thích mà
Em nhoẻn miệng cười rồi bước về phía cantin, mọi người cũng bớt nhìn chúng tôi mà lại quay ra bàn luận tiếp. Tôi như kẻ mơ mộng đi về phía bàn của thằng Bảo mà tí nữa quên cả chai bia đang để đấy. Nó đập vào đầu tôi một cái thật mạnh.
- Thằng chóa, số đỏ thế
- Đỏ cái đầu mày ấy – Tôi quạu lại, xoa đầu đau điếng
- Mày biết ai đấy không? – Nó ngỏng lên thì thào vào tai tôi.
- Chịu, hỏi thế bố ai biết! – Tôi mở bia ra tu phát cho nó tỉnh người
- Nàng đấy, Bảo Hân đấy, nữ chúa của tao đấy…
Nó cười hí hí một cách đểu giả làm tôi cũng suýt nghẹn vì bia. Nhưng quả thật nó nói thế cũng chẳng sai, ai mà không bị xao xuyến trước vẻ đẹp ấy thì hóa ra chỉ có là thằng dở hơi hay pê đê mà thôi.
- Tao mất bao công không bắt chuyện được mà mày vừa tới đã được nói với em là sao? là sao? Ôi cuộc đời quả quá bất công – Nó tuôn ra một tràng than thở ỉ ôi.
- Công cái nông ý – Tôi làu bàu
- Nông với lông gì, đưa đây – Nó đưa tay ra
- Đưa cái gì? – Tôi trố mắt
- Cái khăn giấy ý – Nó nói nhanh
- Khăn nào? – Tôi vẫn chưa hiểu
- Mẹ! cái khăn em Hân vừa đưa cho mày ấy
- Ớ
Nó nhỏm người dậy giật lấy cái khăn giấy tôi đang lau ít nước canh dính trên tay hít lấy hít để trông như thằng dở.
- Có mùi của em vẫn lưu ở đây này
- Thằng bệnh hoạn – Tôi chửi
- Kệ tao – Nó vẫn tiếp tục công việc kinh tởm của nó
- Mày bị nặng lắm rồi, không chữa nhanh là toi – Tôi châm chọc
- Ờ! mà lúc nãy mày nói gì với em nó thế
- Nói gì đâu, chỉ qua loa xã giao thôi
Tôi nhún vai nhớ lại cái khe hở khi em ngồi xuống khi nãy, tự dưng cười khùng khục
- Có đéo gì mà cười? – Thằng Bảo tưởng tôi cười nó
- Không liên quan tới mày nhé – Tôi vẫn cười
- Thế sao cười? – Thằng này vẫn chưa chịu từ bỏ
Tôi mắc cười quá không biết sao được khi nhìn thấy bộ mặt thộn ra của nó khi hỏi tôi, chắc nó đoán phải gay cấn lắm đây. Tiện thể trêu nó luôn, tôi kéo nó vào gần thì thầm nhỏ:
- Mày đoán xem hôm nay em nó mặc màu gì? – Tôi cười đểu
- Màu gì bố ai mà biết! – Thằng này tự dưng ngu tột độ
- Dốt! Màu xanh ánh tím – Tôi cười hí hí.
- Sao mày biết? – Mặt nó lại càng ngu
- Thì lúc ngồi xuống chứ sao? – Tôi cười thỏa mãn.
- Thằng chóa
Nó lần nữa đập vào đầu tôi một phát đau điếng nữa.
- Mày làm mất hình tượng nữ thần trong tao, không xử mày tao thành con kiến nhé – Nó xắn tay áo lên ra vẻ xử tôi thật.
- Hố hố! – Tôi bắt chước giọng cười của nó.
Khi tôi đang cười thủ thế thì nó tự dưng im bặt, hai tay buông thõng xuống bàn im và ngoan như một chú cún con. Sự thay đổi bất ngờ này làm tôi chột dạ mất hứng hẳn.
- Sao vậy? Không chiến đấu à
- Im, nàng đang đến
- Nàng nào cơ? – Tôi ngạc nhiên
- Nữ thần
Tôi ớ người, phía sau tôi Bảo Hân đang đi đến, dáng đi kiêu sa nhưng cũng không chậm rãi. Nàng bước đến phía chúng tôi, gật đầu chào thằng Bảo rồi mới quay sang tôi. Tôi thì đang trố mắt nhìn cái dáng vẻ ngượng nghịu của thằng Bảo muốn tức cười thì nàng bảo:
- Anh H phải không nhỉ?
- Ừ có chuyện gì vậy em? – Tôi hỏi lại
- 2h30 anh xuống phòng anh Tiến Anh nhé, anh ấy có việc muốn trao đổi – Em mỉm cười, nụ cười hiền như quan thế âm bồ tát vậy.
- Ừ, được rồi. – Giọng tôi không dấu nổi vẻ hồi hộp
- Vâng, chào anh! Mong anh đúng giờ nhé!
Nàng mỉm cười và bước đi, thằng Bảo vẫn há mồm không thốt được lời nào. Tôi thì chả quan tâm lắm vì vụ phỏng vấn làm tôi cũng hơi lăn tăn.
- Sao lại thế được nhỉ? – Thằng Bảo làu bàu
- Sao trăng cái gì, tao sắp toi rồi – Tôi thẫn thờ
- Mày không thấy lạ à?
- Lạ cái đệch – Tôi bực mình
Nó chẳng quan tâm tí gì tới việc tôi sắp lên thớt trong cái Ngày phán xét này. Vẫn giọng trầm trầm buồn buồn nó bảo
- Mày vừa rồi mới gặp em nó đúng không?
- Ừ! Thì sao?
- Vậy sao em biết tên mày? Lúc nãy mày có nói không?
- Không! Mà ừ nhỉ – Tôi tự dưng thấy lạ
- Đấy, lại còn đến tận đây thông báo nữa.
- Thì sao?
- Thằng ngu. Công ty bao nhiêu người mà sao lại đến thông báo trực tiếp với mày, người khác em chỉ gọi điện đến báo lên là lên thôi. Haizzz – Nó thở dài
- Ừ, tao chịu
Thằng Bảo chán nản cầm chai bia ra ban công làm điếu thuốc. Tôi lại chìm trong những suy tư.
Chap 45:
Nói thế thôi chứ thực ra tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về Bảo Hân thế lọ thế chai, cái tôi đang nghĩ lại là về cái việc tôi sẽ bị cho lên thớt ra sao trong cái gọi là Ngày Phán Xét ấy. Thật lạ, lòng tôi tuy hồi hộp nhưng cũng không đến nỗi bi quan.
Ngáp dài trong chờ đợi đến chán nản thì cũng đến giờ tôi phải lên gặp cái thằng cha Tiến Anh ấy, tôi ra cầu thang máy bấm tầng để đi lên. Cửa thang máy mở cửa, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trong đó là Bảo Hân, chắc là từ dưới tầng đi lên.
- Chào anh! – Bảo Hân nhoẻn miệng cười
- Ừ chào em – Tôi lịch sự đáp lại
Mùi nước hoa thoang thoảng bay nhè nhẹ, tôi không mấy khi quan tâm đến nước hoa nhưng cũng cảm thấy thư thái dễ chịu, không kinh tởm như loại của mấy bà cùng phòng sực nức đến ngạt mũi.
- Em dùng Channel five à? – Tôi gợi chuyện, đấy là cái tên nước hoa duy nhất mà tôi biết.
Em cười khục nhẹ trong cổ nhỏe miệng cười, cái môi hơi cong có sức gợi cảm ghê gớm, thảo nào thằng Bảo điên nó phát rồ như vậy cũng phải.
- Không phải, là loại J’adore Giftset – Bảo Hân trả lời
Tôi cười nhẹ, em quay sang nhìn tôi thân thiện.
- Hình như anh H không biết nhiều về nước hoa thì phải
Tôi hơi xấu hổ nhưng ở với cái lũ bân bẩn suốt ngày đi công trường thì làm sao mà phân biệt được cơ chứ.
- Đấy là loại duy nhất mà anh biết – Tôi thành thật.
- Thế à!
- Ừ, còn nhiều loại nữa à? – Tôi hỏi cho có chuyện
- Vâng, nhiều lắm, nước hoa có cả một nền văn minh đấy anh ạ!
- Ờ thế à? – Tôi chả hào hứng cho lắm.
Hóa ra Bảo Hân cũng thân thiện chứ không như vẻ kiêu sa và khó gần của vẻ bè ngoài, cách em nhìn và gợi ý cũng làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái. Tôi bây giờ lại thấy Bảo Hân khá là dễ chịu.
- Sao em biết anh mà báo thế? – Tôi hỏi
- Hi hi! – Em cười
- Sao mà em cười?
- Thì em hỏi chứ sao. Lúc lấy cơm em hỏi mấy chị xem anh là ai mà hậu đậu thế, với lại nhớ ra lịch nên nhắc anh luôn.
- Em quả là có trí nhớ siêu phàm – Tôi trêu em, không nghĩ là em lại nhớ được cái tên tôi trong hàng chục người lên thớt hôm nay.
- Hứ! Còn dân xây dựng bọn anh quả là khô khan – Em phản ứng lại ngay lời trêu của tôi.
- Ai bảo khô khan, bọn anh cũng rất lãng mạn và yêu màu sắc – Tôi nói mặt tỉnh bơ
- Lãng mạn? màu sắc? hi hi! – Em cười
- Ừ! Ít ra anh cũng phân biệt được các loại vải, giữa ren và satin đấy – Tôi nháy mắt trêu em
Bảo Hân đỏ bừng mặt xấu hổ, chắc bây giờ mới nhớ ra buổi trưa nay. Tôi cười khùng khục vì em bị mắc lừa, nhất thời Bảo Hân không nói được gì
May cho em là cửa thang máy mở ra và phòng sếp mới đã ở phía đối diện. Tôi rảo bước nhanh về phía đó nhưng Bảo Hân cũng đi nhanh không kém cạnh tôi.
- Anh Tiến Anh thoải mái lắm, anh cứ tự nhiên nha – Bảo Hân dặn tôi
- Ừ! Anh là thằng cóc tía có sợ ai đâu cơ chứ – Tôi cười
- Em hy vọng vậy – Bảo Hân cười tươi
Bảo Hân mở cửa phòng giám đốc cho tôi, nghĩ thế nào tôi lại kéo tay em lại, Bảo Hân hình như hơi...