* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Anh Là Đồ Ngốc Nhưng ... Em Yêu Anh Full

Nó thở dài thườn thượt.
- Điên nè – Nhỏ đánh vào đầu nó một cái – Không có chuyện đó đâu, mà bà cũng đừng có ỷ y, lo mà giữ chồng đó, coi chừng bị con em cướp mất bây giờ.
Nhỏ nói xong, nó vật nhỏ ra và bắt đầu chọt léc, nó cười man rợ:
- Nãy giờ tui thấy bà giỏi quá nhỉ? Dám đánh tui cơ đấy, cho bà biết tay nè.
- Thôi, tui xin lỗi, tui xin lỗi, hahahahah – Nhỏ cười như điên.
Một lát sau, nó bỏ nhỏ ra, mỉm cười:
- Đừng có làm thế nữa nhé, không thì biết tay tui
- Biết rồi, bà là đồ ác ma đội lốt người, tui “may mắn” lắm mới có con bạn như bà – Nhỏ liếc nó, thở như sắp chết
- Cám ơn, quá khen, quá khen – Nó cười vô tư
- Mà Nguyệt, tui nói thật đó, cẩn thận với Tuyết Lan, tui có linh cảm xấu về cô ta – Nhỏ nghiêm túc nói
- Ừ, tui biết rồi, thôi, mình nói tới chuyện của bà đi – Nó vui vẻ
Nguyên buổi chiều, cho tới lúc hắn tới rước nó, buổi “thảo luận” của tụi nó dường như chưa có điểm dừng.
Phần 46:
Về đến nhà, nó đi làm bữa tối cho hắn, đang loai hoai nấu thì một vòng tay ấm áp vòng qua eo nó, nó mỉm cười, mắng yêu hắn:
- Không thấy người ta đang làm việc sao?
- Thấy chứ, nhưng ai kêu vợ đáng yêu quá làm gì khiến chồng không kềm chế được – Hắn mỉm cười, hôn vào cổ nó – Tại vợ dụ dỗ chồng đó nha.
- Gì chứ…ưm ưm…
Nó chưa kịp nói xong thì đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt. Vừa hôn nó, tay hắn vừa vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nó. Hơi thở nó dần trở nên gấp gáp, người nó trở nên mềm nhũn, không còn sức chống cự. Hắn cười gian tà, bế nó trên tay, hắn mỉm cười:
- Em muốn làm ở đây hay trên phòng?
- Nhưng còn cơm tối thì sao? – Nó vội nói, mặt dần đỏ ửng lên.
- Mặc kệ nó, anh đếm đến 3 nhé, ở đây hay lên phòng? – Hắn cười cười và bắt đầu đếm – 1, 2,…
- Trên…trên phòng…– Nó ấp úng trả lời, giấu gương mặt đang đỏ ửng vào ngực hắn – Ít nhất cũng phải tắt bếp chứ.
Hắn mỉm cười và hôn lên tóc nó:
- Vậy mới ngoan chứ, vợ yêu
Nói rồi, hắn tắt bếp rồi bế nó lên phòng. Đặt nó lên giường, hắn nằm đè lên người nó, cười gian:
- Vợ à, em có nhớ lúc chiều anh nói gì không?
- Nói gì là nói gì? – Nó nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu – Không, em không nhớ.
- Lúc chúng ta gặp Eric, anh đã nói gì nhỉ? Em không nhớ thật à? – Hắn tiếp tục cười.
Ngẫm nghĩ một lát, nó chợt nhớ ra, khuôn mặt đang đỏ hồng càng trở nên đỏ hơn nữa, nó cười giả lả:
- Em không nhớ gì hết á, anh đâu có nói gì đâu, không có nói gì hết á – Nói xong, nó vớ lấy cái chăn – Thôi, đi ngủ, ngủ sớm tốt cho sức khoẻ.
Nói rồi, nó đẩy hắn ra và trùm mền lên người, nhắm chặt mắt lại. Hắn bật cười thành tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự đe doạ:
- Vậy sao? Anh không có nói gì sao? Hình như trước kia có người từng hứa là sẽ không nói dối thì phải.
Nằm cuộn mình trong chăn, nghe hắn nói xong, nó lạnh cả sống lưng nhưng vẫn vờ nằm ngủ. Hắn nhướng một bên mày lên, thì thầm vào tai nó:
- Xem ra em ngoan cố quá nhỉ? Để anh cho em biết thế nào là trừng phạt.
Nói rồi, hắn giật tấm chăn trên người nó ra và đè lên người nó, hôn nó một cách cuồng nhiệt. Hắn hôn đến khi nó giơ tay chịu thua mới dừng lại. Sau đó hắn cởi bỏ quần áo của nó ra và ném xuống đất. Bất ngờ, nó lấy tay che cơ thể mình lại, mặt đỏ như quả cà chua, miệng lắp bắp:
- Anh làm gì vậy?
- Trừng phạt – Hắn mỉm cười – Em còn ngại ngùng gì nữa? Đây đâu phải là lần đầu?
Nói rồi, hắn bắt đầu chiến dịch trừng phạt của mình. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chiến dịch kết thúc. Nó nằm gối đầu lên tay hắn, thở mệt nhọc. Lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi nó, hắn mỉm cười:
- Sau này còn dám nói dối nữa không?
- Không – Nó thở không ra hơi – Em sợ anh lắm rồi, anh là đồ tàn bạo, hichic
- Tại em nói dối chứ không phải tại anh nhé – Hắn bật cười – Mà vợ đói không? Chồng nấu mì cho vợ.
- Ưm – Nó khẽ gật đầu, bụng nó cũng bắt đầu biểu tình khi nghe hắn nhắc tới mì.
- Vậy để chồng đi nấu – Hắn nhảy khỏi giường và mặc quần áo vào, trước khi ra khỏi phòng, hắn nói thêm – Lạnh thì vợ mặc tạm cái sơ mi của chồng đi nhé, cấm mặc đồ khác.
Nói xong, hắn chạy xuống bếp nấu mì, bỏ lại nó đang tức muốn xì khói.
- Cái gì chứ? Lạnh như vậy mà kêu mình mặc sơ mi của hắn sao? Đúng thật là tên đáng ghét mà, hichic
Nói là nói vậy thôi chứ nó không dám cãi hắn, mặc vào người cái áo sơ mi trắng, nó lết về giường và nằm xuống, thầm nguyền rủa hắn:
- Hic, tên đáng ghét, ê ẩm hết mình mẩy rồi nè, hic.
Đang ngồi “than ngắn thở dài” thì tiếng nói của hắn vang lên:
- Hay quá nhỉ? Dám ngồi nói xấu chồng mình phải không? Được rồi, không cho vợ ăn mì.
Nó giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng ở cửa, tay bê hai tô mì. Nó vội nói ngọt:
- Hihi, em nói đùa đó mà, hihi
- Không biết, không cho ăn – Hắn nói tỉnh queo khiến nó tức sôi máu.
- Thôi mà, hichic, người ta đói lắm rồi, em chỉ đùa thôi mà, anh là người tốt nhất trên đời này luôn á – Nó cố nén giận, ngọt ngào nói.
- Thật không? – Hắn nhướng một bên mày lên
- Thật mà, em đâu có gạt anh bao giờ đâu – Nó nở nụ cười vô tội nhìn hắn.
Hắn

mỉm cười, đưa cho nó tô mì. Ngồi ăn cùng nó, thỉnh thoảng hắn lại quay sang đút cho nó ăn, nhìn gương mặt đáng yêu của nó, hắn cảm thấy rất vui và cảm giác chiếm hữu trong hắn ngày càng lớn hơn. Hắn sẽ không tha thứ cho bất kì ai dám đụng đến nó và đặc biệt là cướp nó đi.
Phần 47:
Hắn nhanh chóng xử gọn phần mì của mình và ngồi ngắm nhìn nó. Quét mắt lên cơ thể nó từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn dừng lại ở…ngực của nó. Vốn dĩ hắn chỉ tính đùa nó thôi, không ngờ nó lại mặc áo sơ mi của hắn thật. Hắn khẽ cau mày, do nó không cài hết cúc áo mà chỉ cài 4 cúc dưới (áo sơ mi có 6 cúc ạ) nên vô tình khiến bầu ngực tròn trịa của nó đang thấp thoáng hiện ra, chưa kể đến việc đôi chân trắng muốt của nó cũng đang trưng bày trước mắt hắn, điều này khiến “nội tâm” của hắn cảm thấy khó chịu. Vốn định tha cho nó ngủ ngon đêm nay nhưng xem ra không được rồi. Hắn khẽ lắc đầu, nở nụ cười ranh mãnh của mình và nhìn nó. Còn nó thì vẫn vô cùng tập trung vào chuyên môn nên không hề chú ý đến hắn. Ăn xong, nó vỗ vỗ cái bụng
- Ngon quá, hihi, em no rồi, anh đi rửa chén nha – Nó nhìn hắn với ánh mắt cầu xin – Em biết anh thương em mà.
- Ừ – Hắn dẹp tô của nó sang một bên, mỉm cười – Nhưng không phải là bây giờ.
Không để nó kịp hiểu, hắn lập tức áp đôi môi ấm áp lên môi nó. Nó cố gắng nói trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn:
- Không…phải…nữa…chứ…?
- Ừ – Hắn tạm rời môi khỏi nó và đáp gọn lỏn, sau đó tiếp tục cúi xuống hôn tiếp.
Dùng hết sức đẩy hắn ra, nó thở hổn hển:
- Lúc…lúc nãy đã làm rồi mà, với lại em đâu làm gì anh nữa đâu – Nó nhìn hắn với ánh mắt chứa đầy sự van xin.
- Em quyến rũ anh – Hắn đáp nhẹ hững
- Cái gì chứ…ưhm…
Không để nó dứt lời, hắn tiếp tục hôn nó và lập tức bế nó lên giường, tiếp tục “bá đạo”. Đến gần 2 giờ sáng, mí mắt nó mới có dịp được đoàn tụ với nhau. Dù miệng không ngừng mắng hắn nhưng thật ra nó đang rất hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhiều người thường nói tình yêu đầu thường không có kết quả nhưng với nó, câu đó hoàn toàn sai bởi vì hắn chính là tình yêu đầu tiên của nó và chỉ một thời gian nữa thôi, hắn sẽ chính thức trở thành chồng nó, người sẽ luôn ở bên nó cho đến hết cuộc đời này. Thiếp đi trong vòng tay ấm áp của hắn, nó vô tư không biết rằng sóng gió đang chuẩn bị ập đến và rồi nó sẽ phải đối mặt với những bước ngoặt lớn của cuộc đời, liệu nó có đủ lòng tin vào tình yêu của nó và liệu hắn có như vậy không? Điều đó không ai có thể đoán trước được bởi cuộc đời luôn ngập tràn sóng gió và liệu một tình yêu chân thật có thể vượt qua không hay chính tình yêu đó đã bị làm mờ mắt bởi hạt giống nghi ngờ nhỏ bé thuở nào đã đâm chồi nảy lộc????
Ngày tháng dần trôi qua, rất ngọt ngào và hầu như không có nhiều xung đột. Tuyết Lan vẫn vậy, vẫn vô cùng thân thiết với hắn, điều đó thỉnh thoảng khiến nó khó chịu nhưng rồi nó cũng quên đi và câu nói lúc trước của Tuyết Lan cũng chẳng khiến nó phải để tâm đến nữa. Và ngày này cuối cùng cũng đã đến, nó đang đối mặt với kì thi tốt nghiệp và điều này cũng đồng nghĩa, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, nó và hắn sẽ chính thức thuộc về nhau. Vì lí do phải học thi nên nó dứt khoác không cho hắn làm chuyện đó với lí do: nó phải thức học bài và mỗi ngày phải đi ôn thi ở trường. Mặc dù không muốn nhưng trước sự kiên quyết của nó, hắn đành phải gật đầu nhưng thỉnh thoảng, hắn vẫn “thất hứa” một vài lần, nhưng khi ngày thi cận kề, nó hoàn toàn cấm tiệt nên hắn đành phải chấp nhận.
Từ lúc bắt đầu thông báo lịch thi, nó và nhỏ thường gặp nhau hơn, điều đó khiến Gia Long cũng chả vui vẻ gì nhưng cũng đành phải chấp nhận. Nhỏ và nó mỗi ngày thường cũng nhau ôn bài, chán thì nói chuyện phiếm với nhau. Rồi một hôm, nhỏ tiết lộ cho nó một chuyện khiến nó bất ngờ vô cùng…
- Cái gì? Bà nói thật chứ? – Nó tròn mắt nhìn nhỏ
- Thật mà, tui đâu nói dối bà làm gì, bộ bà không thích hả? – Nhỏ cười cười
- GIAO CHÂU – Nó đột ngột hét lớn lên – Không, tui thích lắm, bà làm tui cảm động quá
Nó ôm chầm lấy nhỏ, nước mắt cũng bắt đầu trào ra. Nhỏ mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho nó:
- Vậy là cuối cùng điều ước của tui cũng thành sự thật, bà cũng đừng khóc nữa, đây là chuyện vui cơ mà – Nhỏ mỉm cười
- Hihi, tui xin lỗi, tại tui vui quá, thật sự tui vui lắm, mà tại sao đó lại là điều ước của bà? – Nó cười tươi rói, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi.
Nhò mỉm cười và bắt đầu nói…
Phần 48:
- Bà còn nhớ cái ngày mà chúng ta nghe ba bà nói bà sẽ có chồng không?
- Ừ, rồi sao?
- Tui đã bắt đầu ước vào đêm hôm đó, trước giờ, tui mong muốn tụi mình sẽ kết hôn vào cùng một ngày, hihi
- Vậy Gia Long có biết chuyện này không? – Nó mỉm cười – Mà ai là người cầu hôn vậy?
- Không, tui vẫn chưa nói cho anh ấy biết – Nhỏ nhướng mày lên – Mà bà nói vậy là sao hả? Dĩ nhiên là hắn cầu hôn trước rồi, không lẽ tôi lại làm thế à?
- Ai biết được, người khác thì tui không biết nhưng với bà thì tui không chắc – Nó trêu nhỏ – Ai kiu tui có con bạn hám trai làm gì? Hahaha
Dứt lời, nó mất dạng, nhỏ thì gằm gè đuổi theo. Hai đứa cứ rượt đuổi nhau cho đến khi hết sức. Ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn, nhỏ vừa thở vừa nói:
- Bà hay lắm, dám nói tui hám trai, tui sẽ giết bà.
- Ngon làm được thì làm đi, tui không sợ, hehe – Nó cũng thở lấy thở để, nói không ra hơi.
- Thôi dẹp bà đi, lúc nào cũng thích chọc tui, mà cũng nhanh ghê ha, còn hai tháng nữa là chúng ta lên xe hoa rồi, mới đây mà nhanh thật – Nhỏ cười khì – Không những vậy mà tui với bà còn kết hôn cùng một ngày nữa, hihi
- Ừ, đúng là nhanh thật, nghĩ lại thì có nhiều chuyện đã xảy ra rồi ha? Đúng là đáng nhớ thật – Nó cũng cười rất tươi, quay sang nắm lấy tay nhỏ – Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, hihi
- Ừ – Nhỏ nắm chặt tay nó, mỉm cười với niềm hạnh phúc vừa chớm nở
Rồi bỗng dưng nó thấy mắt mình cay cay, nhỏ cũng vậy thế là hai đứa ôm nhau khóc ngon lành, nhưng đó không phải những giọt nước mắt đau buồn mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tối đó, Eric hẹn nó ra ngoài chơi, ngẫm nghĩ một lát, nó cũng đồng ý, lấy điện thoại ra báo cho hắn rồi nó đến gặp Eric. Sau khi dẫn nó đi ăn, hai người cùng nhau dạo phố. Anh và nó nói với nhau rất nhiều chuyện, một trong số đó là chuyện Eric đã có bạn gái, nó khá bất ngờ nên lập tức hỏi lại:
- Anh nói gì cơ? – Mắt nó tròn xoe
- Em làm gì mà nhìn anh ghê vậy? Anh có bạn gái thì lạ lắm sao cô bé? – Anh cười ngượng
- Không, hihi, chỉ là em hơi bất ngờ ý mà, mà cô gái đó là ai hả anh? – Nó cười
- Cô ấy tên là Vũ Trang Linh – Eric hơi nhăn mặt khi phải phát âm tiếng Việt nhưng dường như do có tập luyện nên anh phát âm cũng khá chuẩn – Tên tiếng Anh là Clara, anh sẽ gọi tên này cho dễ nghe nhé chứ gọi tên tiếng Việt của cô ấy thì anh sợ em nghe không được – Anh hơi đỏ mặt
- Hihi, vâng, anh cứ gọi là Clara đi, chậc chậc, không biết cô gái nào mà cướp được trái tim của anh nhỉ? Hôm nào cho em gặp mặt nhé – Nó trêu anh.
- Ừ, hôm nào rảnh thì chúng ta cùng nhau đi ăn, anh sẽ giới thiệu cô ấy với em – Eric mỉm cười, mắt anh ánh lên niềm vui khi nhắc tới tên cô.
- Hứa nhé – Nó giơ ngón út lên, mỉm cười
Anh mỉm cười không đáp, giơ ngón út lên và ngoéo tay với nó. Nó mỉm cười và tiếp tục đi dạo. Đi ngang qua một vũng nước, bất thình lình nó trượt chân, nó nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cú tiếp đất ngoạn mục, một vài phút trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra, khẽ mở mắt ra, nó thấy nó đang nằm gọn trong vòng tay Eric. Mặt nó đỏ ửng, dùng tay khẽ đẩy anh ra, nó ngượng ngùng nói:
- Em không sao rồi, anh buông em ra đi, ở đây đông người, em ngại lắm.
- Em đúng là hậu đậu – Eric mỉm cười, buông nó ra.
- Anh này…– Nó giận dỗi đánh vào người anh.
Eric thì cười không ngừng, sau đó, nó kéo anh đi dạo phố tiếp, không biết rằng ở phía bên kia đường, hắn đã nhìn thấy nó và Eric. Bàn tay hắn đang siết lại thành nắm và mặt hắn lạnh băng. Đứng bên cạnh, Tuyết Lan nhếch miệng lên, không ngờ cô ta chưa ra tay mà đã cùng hắn bắt gặp chuyện này, quả đúng là trời giúp cô ta mà. Tuyết Lan nắm lấy tay hắn, giọng hơi lo sợ:
- Anh Phong, anh Phong, anh làm sao vậy? Chị ấy không phải là người như vậy đâu
- Đi về – Hắn lạnh lùng nói rồi quay người đi thẳng.
Tuyết Lan nở nụ cười, cô ta chạy theo hắn, nét mặt lo lắng:
- Anh Phong, em không tin chị Nguyệt lại NGOẠI TÌNH đâu – Tuyết Lan lo lắng nói, cố kéo dài hai chữ hắn không muốn nghe nhất.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt càng lúc càng đáng sợ. Đưa Tuyết Lan về nhà xong, hắn phóng xe như bay về nhà. Vừa vào nhà, hắn đưa mắt tìm xem nó về chưa, nhận ra nó chưa về nhà, hắn bắt đầu nổi giận, miệng lẩm bẩm:
- Tốt nhất là điều tôi thấy chỉ là hiểu lầm, nếu không thì…
Hắn vừa nói, bàn tay siết thành nắm đang run run vì tức giận, trong đầu hắn bây giờ không còn chút lí trí nào cả mà hoàn toàn bị sự ghen tuông choáng ngợp. Hắn – một Lục Chấn Phong nổi tiếng máu lạnh và đa tình, chưa bao giờ biết yêu ai, vậy mà từ khi gặp nó, hắn đã yêu và yêu say đắm, nhưng cũng vì vậy mà bản tính sở hữu của hắn rất cao, nó chỉ có thể là của hắn, không ai được phép đụng vào cô gái của hắn và từ trước đến nay, nó vẫn làm đúng như vậy. Hắn thật sự không ngờ lại nhìn thấy cảnh nó và Eric thân mật với nhau trên đường như vậy, trong cơn tức giận, hắn lấy mấy chai rượu và uống cạn. Trong lúc này, nó đang trên đường về nhà, trong lòng rất vui vẻ vì những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay mà không biết rằng cơn giông bão đầu tiên sắp ập đến.
Phần 49:
Về tới nhà, nó vừa đi vừa khe khẽ hát, hôm nay nó vui lắm vì nó nhận được hết bất ngờ này đến bất ngờ khác và vui nhất là khi nó biết rằng nó và nhỏ sẽ cùng làm đám cưới trong một ngày. Mở cửa bước vào nhà, nó thấy hắn đang ngồi uống rượu trên salon. Nhẹ nhàng tiến tới sau lưng hắn, nó ôm chầm lấy hắn từ phía sau, dịu dàng nói:
- Em về rồi nè, anh ăn gì chưa? Em đi nấu bữa tối nhé.
- Em vừa đi đâu về vậy? – Hắn lạnh nhạt đáp – Trông em có vẻ vui nhỉ?
- Hihi, em vừa đi chơi với bạn, dĩ nhiên là vui chứ, bởi vì…
- Bạn sao? Bạn nào? – Hắn cười khẩy, cắt ngang lời nó
- Anh say rồi phải không? Hay anh lên phòng nghỉ trước đi – Nó khá ngạc nhiên trước cách nói chuyện của hắn nhưng vẫn cố dịu dàng nói – Có gì mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Hắn đứng bật dậy và nắm chặt lấy vai nó, mạnh đến nỗi nó khẽ nhăn mặt vì đau, hắn tiếp tục lạnh lùng:
- Cô vừa đi chơi với ai? Nói mau lên.
- Đau…- Nó nhăn mặt – Anh làm cái gì vậy? Tôi đi với ai là quyền của tôi, không cần phải nói cho anh biết
Vốn dĩ nó định giải thích nhưng khi thấy thái độ của hắn, máu nóng trong người nó bốc lên. Vốn đang tức giận lại cộng thêm men rượu, hắn mạnh bạo áp môi lên đôi môi nó. Nó cố chống cự nhưng tay bị hắn siết chặt, không còn cách nào khác, nó đành phải cắn mạnh vào môi hắn. Hắn khẽ cau mày nhưng vẫn không buông nó ra, vẫn cứ hôn nó một cách thô bạo. Rồi hắn kéo nó lên phòng và quăng nó lên giường. Nó chống cự không ngừng nhưng không làm gì được hắn. Trong cơn tức giận, hắn đã làm nó rất đau, nó thôi không chống cự mà nằm yên. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên mà nó. Đang trong cơn tức giận nhưng khi nhìn thấy nó khóc, hắn cảm thấy đau lắm, hắn nói như hét:
- Tại sao cô khóc? Thì ra ở bên tôi cô đau khổ lắm sao?
Nó vẫn im lặng không trả lời, dường như trong lòng nó có cái gì đó đang vỡ ra và nó đang rất đau, về thể xác và cả tâm hồn. Hắn tiếp tục gào lên:
- Tại sao cô không trả lời? Nói mau
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn
- Tại sao anh giận? Có bao giờ tôi làm điều có lỗi với anh chưa? Anh nổi giận với tôi nhưng ngay cả một lí do tôi cũng không biết – Nó cười xót xa, nghẹn ngào nói.
- Không làm điều có lỗi với tôi? Không làm điều có lỗi với tôi sao? – Hắn lạnh lùng – Vậy ai là người ôm ấp trai giữa đường hả? Là ai?
- Cái gì chứ? – Nó cau mày – Chẳng lẽ anh nhìn thấy rồi sao? Không như anh nghĩ đâu, đó chỉ là hiểu lầm.
- Hiểu lầm? – Hắn cười khẩy – Ôm nhau thân mật như vậy mà là hiểu lầm sao?
- Phải, chỉ là hiểu lầm, chỉ vì lúc đó tôi bị trượt chân nên Eric mới phải ôm lấy tôi – Nó tức tối đáp – Thì ra anh tức giận là vì chuyện này sao?
- Thật sao? – Hắn như rớt từ trên trời xuống, giọng vẫn còn ẩn chứa một chút nghi ngờ.
- Ha, tôi không ngờ anh lại là con người như vậy, anh không cần nghe tôi giãi thích mà đã đối xử với tôi như vậy – Nó cười chua chát – Tôi thân mật với Eric thì anh nổi điên với tôi, còn trong khi đó, anh và Tuyết Lan như thế nào? Khi đó, anh thấy tôi có nói gì không? Tôi không nói gì bởi vì tôi tin anh, tôi tin tưởng vào con người anh, vậy mà…
- Nguyệt à…– Hắn nắm lấy tay nó – Anh…
- Đừng nói nữa, hãy để tôi yên – Nó rút tay ra khỏi hắn – Xin anh hãy về phòng đi.
Nghe nó nói xong, hắn thấy hối hận rất nhiều, hắn không ngờ trong một phút nóng giận, hắn đã làm cho người con gái hắn yêu thương nhất bị tổn thương, vốn định xin nó tha thứ nhưng khi nhìn đôi mắt ướt đẫm của nó,...

<< 1 ... 10 11 12 13 14 ... 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status