* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Ác Thủ Tiểu Tử - Kiếm Hiệp Hay Nhất

là trong vụ huyết án năm xưa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm có một tình tiết khá kỳ lạ là người bị tình nghi sát hại Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, lại là sư phụ của nhi tử ông ta. Đây là một chuyện vô tình hay cố ý?
Xôn xao thì xôn xao, lo lắng thì lo lắng, nhưng tâm lý chung ai cũng mong đến ngày đại hội Thập niên luận kiếm để xem công đạo phân xử huyết án năm xưa như thế nào.
Lần này chính năm vị đứng đầu ngũ kiếm phái đứng ra tổ chức đại hội. Theo lệ thường chính là môn phái có người đương nhiệm chức Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm mới có quyền đứng ra tổ chức. Nhưng lần này ngoại lệ, nguyên nhân thì hẳn ai cũng đã quá rõ. Thời gian tổ chức đúng đầu giờ Dậu, chiều tối trung thu, địa điểm là trên núi Võ Đang.
Hiển nhiên nhân lực được tập trung từ cả năm phái, tất cả cao thủ thượng đẳng đều được chưởng môn năm phái mời về đây. Thiếp mời đích thân Hư Không đạo nhân, Lưu Mặc Thanh chưởng môn phái Võ Đang đại diện đứng lên.
Tuy vậy, vẫn còn một điều khiến bọn họ lo lắng.
Tổ chức thì không khó, nhưng chẳng biết đến lúc ấy Chu Mộng Châu có xuất hiện hay không?
Nguyên nhân là vì do thanh “Bích Long Kiếm Lệnh” truyền thừa cho vị Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm vẫn nằm trong người Chu Mộng Châu, nếu chàng không có mặt như đã giao ước thì kết quả luận kiếm dẫu có người xứng đáng đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm phỏng có ý nghĩa gì?
Chính vì thế mà suốt một năm qua, thỉnh thoảng bọn họ vẫn cho người một mặt liên lạc với Quy Hồn Bảo chủ hỏi tin tức Chu Mộng Châu, một mặt bọn họ cho người truy tìm xem có dấu vết gì của chàng không? Thế nhưng chung quy vẫn không một chút tin tức gì.
Đương nhiên ngũ kiếm phái không một mảy may nào hay biết âm mưu thâm độc của Quy Hồn Bảo, vẫn coi lão ta là một chính nhân quân tử, danh dự không nhỏ trong võ lâm.
Giờ nói về Quy Hồn Bảo.
Sau lần người trong Quy Hồn Bảo phát hiện ra có kẻ đột nhập vào Bảo theo hướng hậu sơn, mà hoài nghi là chị em họ Bạch.
Điều này đã khiến Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thân lo lắng vô cùng, cho nên lão đã quyết định một mình xuống vực xem xét tình hình.
Cuối cùng thì lão cũng phát hiện ra đường mật đạo năm xưa bị bít lấp, nay bị người dịch đá mở ra. Lão đã đi sâu vào trong, phát hiện ra bộ xương người, lão cũng đoán được là của Đinh lão đầu. Có điều lão sơ suất là không nhận ra những nét chữ ngoằn ngoèo trên vách đá.
Tuy vậy, chừng ấy cũng đã làm cho lão phát hoảng. Chẳng nghi ngờ gi inữa, chính hai kẻ hậu nhân của Bạch Vĩ Hồng đã truy tìm dấu vết vụ án năm xưa.
Vừa khấp khởi mừng vì chuyện của Chu Mộng Châu bặt tăm bặt tích, nay lại là chuyện đột nhập của hậu nhân Bạch gia. Chuyện năm xưa hiển nhiên chỉ một mình lão ngấm ngầm âm mưu sát hại Bạch gia, chỉ có một số tay chân thật thân tín mới rõ chuyện này. Nhưng chúng đều một lòng với lão cho nên lão rất yên tâm.
Càng đến gần trung thu, Đằng Thân càng nôn nóng ráo riết liên kết với nhiều thế lực hắc đạo giang hồ bằng mọi cách.
Đây chính là lực lượng hậu thuẫn của lão, nhỡ có xảy ra chuyện gì bất trắc.
Đằng Thân tuy danh chính ngôn thuận là người đứng đầu một Bảo, có tên tuổi trong võ lâm bá đạo.
Điều này thật cũng ít ai biết đến, hoặc giả có người biết cũng không để tâm đến mà thôi.
Có một điều cũng làm cho Đằng Thân bận tâm, là gần cả năm nay Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã cố tình lánh mặt không đi lại với lão. Đã nhiều lần lão ngầm đến gặp Hồ Dã bàn về chuyện Chu Mộng Châu để dò tình hình, nhưng Hồ Dã trước sau vẫn lắc đầu đáp không hay biết gì.
Đằng Thân trong lòng hơi hồ nghi, lão lại đặt vấn đề liên kết lực lượng để đối phó trong ngày đại hội Thập niên luận kiếm. Nhưng Hồ Dã cũng lắc đầu, đáp là không muốn tham dự.
Chính từ những điều này khiến song phương từ bạn thành địch, mặc dầu ngấm ngầm nhưng song phương đều gờm nhau. Là vì cả hai biết quá nhiều và rõ về nhau, nhưng ai cũng nghĩ rằng đối phương tất không dám vạch trần mình ra.
oo Càng đến ngày trung thu thì không khí những vùng lân cận núi Võ Đang càng rộn rịp náo nhiệt hẳn lên.
Những tiểu trấn quanh đại trấn quanh đó mọc lên nhiều khách điếm tửu lâu tạm thời, mục đích đáp ứng phục vụ cho khách giang hồ đến đây tham dự đại hội Thập niên luận kiếm.
Tiền kiếm vào thì cũng rủng rỉnh, nhưng khách giang hồ uống rượu có lúc cũng không tránh khỏi đao bay kiếm lượn, nguy hiểm cũng chẳng nhỏ cho những quán rượu. Nhưng dẫu gì thì những người chuyên nghề kinh doanh vẫn không bao giờ chịu bỏ qua cơ hội nghìn vàng này. Hẳn dân gian chẳng đã có câu “muốn ăn thì lăn vào” đó sao?
Nghênh Tân tửu quán có thể coi là một quán rượu lớn có hạng trong một vùng Võ Đang sơn trấn này. Chủ quán vốn cũng là một tay giang hồ, chuyên nghề áp tải tiêu xa, sau lui về mở quán rượu kiếm sống qua ngày.
Khách quen ở đây thường chỉ gọi lão bằng Đao lão đầu, vốn là năm xưa lão thiện nghệ môn đoản đao thất chủy. Nhưng lúc nào nghe vậy lão chỉ xua tay cười nhe hàm răng vàng khè ra nói sởi lởi:
- Không dám, không dám! Chút tiểu danh năm xưa xin đừng nhắc lại!
Nói thì nói vậy, nhưng ít nhiều lão cũng vui vui, vì năm xưa chính lão đã thành danh nhờ nó. Huynh đệ giang hồ biết tiếng lão, cho nên mỗi lần có dịp ngang qua đây ai cũng ghé lại vào quán lão uống rượu đàm tiếu. Chính nhờ vậy mà quán lão nổi tiếng nhất nhì vùng này.
Trong quán lúc này trên lầu dưới lầu đều đã ngồi chật cứng. Chỉ liếc mắt qua một vòng cũng có thể nhận thấy khách đều là người trong giang hồ võ lâm, họ ăn uống nói đùa ầm ĩ náo động, chừng như chẳng ai để ý đến ai.
Thế nhưng nếu quan sát kỹ, thì có thể nhận ra một bàn nằm cuối góc tửu lầu là hai người ngôi. Một lão nhân tóc bạc như cước, râu dài quá rốn, dáng người tầm thước và một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám khôi ngô tuấn tú, thân vận nho phục màu trắng, xem ra bọn họ như là người đọc sách hơn là người luyện võ. Thế nhưng lúc này bọn họ vẫn ngồi uống rượu với nhau, chẳng để tâm gì đến bọn khách giang hồ đang ăn uống la hét.
Qua một lúc, xem ra có kẻ đã chếch choáng hơi men.
Bỗng một giọng như chuông vỡ vang lên:
- Nào huynh đệ! Huynh đệ hẳn cũng biết chúng ta đang ngồi trong quán rượu của ai chứ?
Đám tửu khách từ các bàn khách tự nhiên nghe hỏi thì bỏ chén bỏ đũa xuống đưa mắt nhìn về hướng người vừa lên tiếng, chỉ thấy đó là một gã trung niên đại hán.
Gã ta tướng mạo cao lớn dềnh dàng, râu quai nón phủ kín chiếc cằm bạnh, áo ngắn tay trễ ngực, đủ thấy thuộc phường lục lâm thảo khấu.
Lúc ấy gã vừa lên tiếng hỏi, thì có người họa lên đáp ngay:
- Đương nhiên là quán của Đao lão đầu rồi!
Gã cằm bạnh vừa cười vừa gật đầu la lên:
- Đúng, đúng! Chính là quán của Đao lão đầu. Ở đây tửu quán không có kỹ nữ tiêu khiển, hẳn huynh đệ cũng muốn Đao lão đầu biểu diễn vài ngón đao tuyệt thủ thưởng thức chứ?
Vừa nói gã vừa nhìn về phía quầy rượu, nhưng lúc này chừng như chẳng thấy bóng Đao lão đầu. Chỉ thấy một lão tiên sinh đang loay hoay với sổ sách.
Đám tửu khách đã “ồ” lên tán đồng:
- Đúng lắm!
- Phi đao tuyệt thủ Đao lão đầu năm xưa chấn danh thiên hạ đấy nhé!
- Đao lão đầu đâu?
Đâu đó đã nghe nhiều tiếng la lên tán đồng.
Gã cằm bạnh cười kha khả, rồi lớn tiếng gọi:
- Đao lão đầu.
Lão kế toán ngước mắt lên nhìn đám tửu khách qua cặp gọng kính há hốc mồm miệng, kinh nghiệm làm việc ở đây nhiều năm cho lão biết sắp có chuyện không hay xảy ra. Lão vội vàng sửa lại cặp kính, rồi đon đả chạy đến, miệng bồi một nụ cười hỏi:
- Đại gia cần gì?
Gã cằm bạnh phất tay nói:
- Vào gọi Đao lão đầu ra đây!
- Dạ, Triệu lão chủ có chuyện đi ra ngoài rồi ạ!
Nguyên Đao lão đầu tên thật là Triệu Nghê, nhưng người ta chỉ gọi lão bằng mấy tiếng Đao lão đầu.
Gã cằm bạnh nghe vậy thì tức giận thét lên:
- Hừ! Đao lão đầu khinh Lục Sơn Hồ ta sao mà không ra tiếp?
Lão kế toán cúi người gượng cười nói:
- Dạ, không dám, thật tình ...
Lão nói chưa dứt câu, đã bị gã cằm bạnh chộp lấy cổ áo nhất lên bằng một tay gắt:
- Câm mồm! Nhanh vào bảo Đao lão đầu ra đây, bằng không Lục Sơn Hồ này bẻ gãy từngchiếc xương của ngươi ra!
Nói cuối câu gã thả mạnh một cái, khiến cả người lão kế toán ngã chúi trên đất. Lão kế toán vốn không phải đây là lần đầu bị làm tình làm tội, nhưng nghề bán rượu vốn nếm đòn là thường, cho nên lão đứng yên lẳng lẳng đi chẳng nói tiếng nào.
Lại nói, đám tửu khách nghe đến danh Lục Sơn Hồ thì kiếm pháp khỏi tái mặt.
Nguyên gã ta là thủ lĩnh một đám lục lâm thảo khấu vùng Bích Sơn, võ nghệ cao cường mà thủ đoạn cũng thâm độc hiểm ác. Những người đến đây thật ra để tham gia luận kiếm thì ít, nhưng để xem chuyện thì nhiều. Đa phần chỉ là hạng võ công tầm thường, cho nên lúc này ít người lên tiếng ngăn cản hành động của Lục Sơn Hồ.
Lục Sơn Hồ thấy lão kế toán bỏ đi không nói câu nào thì tức giận vung tay đập một cái xuống bàn khiến chiếc bàn vỡ toát, chén bát đổ xuống. Gã thét lên:
- Lão già muốn giết!
Rồi thuận tay nắm chiếc bình rượu bằng sành ném ào tới.
Lục Sơn Hồ võ nghệ tinh thông, ném chiếc bình sành trong lúc tức giận hiển nhiên với một lực rất mạnh.
Thoạt trông chỉ thấy chiếc bình vụt đến đúng đầu lão kế toán, ai nấy cũng lo cho lão ta muốn nhảy đến cứu cũng không kịp. Chỉ la “oái” lên một tiếng.
Lão kế toán là người không có chút võ công, tự nhiên tránh một chiêu này của Lục Sơn Hồ là điều khó nghĩ tới.
Nhưng chính khi chiếc bình chỉ còn cách đầu lão kế toán vài phân, mọi người chỉ nghe “bộp” một tiếng, chiếc bình vỡ tan thành nhiều mảnh rơi xuống đầu lão kế toán. Lão thét lên một tiếng mọp người xuống né tránh.
Không ai nhận ra diễn biến thế nào, Lục Sơn Hồ thì mặt đang đỏ gay vì rượu cũng tái xanh.
Gã đưa cặp mắt hung tợn lướt nhìn quanh toàn quán rượu, nhưng thấy ai cũng ngưng đũa đưa mắt nhìn lão há hốc miệng mồm. Duy nhất chỉ có lão già và thiếu niên ngồi ở bàn cuối cùng vẫn ngồi ăn uống như không.
Kinh nghiệm giang hồ cho gã biết hai người kia không phải là hạng thư sinh tầm thường.
Có điều đối phương không muốn để ý đến mình, há mình lại tự gây hấn trước? Khi ấy gã nghĩ nhanh một kế, chộp tiếp một chiếc bát vung lên, thét lớn:
- Lão già chết tiệt, chiếc đầu ngươi khá lắm, thử thêm chiếc bát này xem!
Nói xong, quả nhiên chiếc bát thoát khỏi tay lão nhắm đúng đầu lão kế toán thì lại bị đánh bật văng ra ngoài vỡ toang.
Lần này thì mọi người đã kịp nhận ra vật vừa bắn tới là một chiếc đũa.
Lục Sơn Hồ cười lên khùng khúc nói:
- Có cao nhân ở đây mà Lục Sơn Hồ ta không biết, thất lễ, thất lễ!
Vừa nói gã vừa tiến tới bàn của hai người kia.
Còn cách chừng hai bước, gã dừng lại, khoanh tay trước ngực ngạo nghễ nói:
- Bằng hữu phương nào đến?
Lão già ăn uống như không, chỉ có thiếu niên ngước mắt lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống ăn, ngồm ngoàm miếng thịt trong miệng nói:
- Xin ăn hả?
Lục Sơn Hồ giận tím gan, đây đó đã nghe thấy tiếng cười chế giễu của đám tửu khách, nhưng khi gã quay lại nhìn thì nín bặt.
Đám tay chân ngồi cùng bàn với Lục Sơn Hồ cũng đã đứng lên sau lưng thủ lĩnh phòng vệ.
Lục Sơn Hồ gằn giọng:
- Ta muốn hỏi hai ngươi từ đâu đến? Báo ra tính danh, có khi là thân thích thì ta còn tha cho, bằng không ...
Vừa nói đến đó bỗng gã né người nín bặt, nguyên là thiếu niên bỗng ngẩng đầu lên nhổ mạnh chiếc xương trong miệng bắn vào đúng mồm Lục Sơn Hồ.
Lục Sơn Hồ không phải là tay tầm thường, vừa thấy có biến, liền né đầu tránh kịp chiếc xương bay sướt qua tai. Nhưng gã cũng thầm khiếp đảm, vì chiếc xương bay từ miệng thiếu niên mà nghe ra kình lực rất mạnh. Đủ thấy đối phương nội lực thế nào rồi.
Thiếu niên lúc này mới hất hàm hỏi:
- Có phải ngươi muốn thưởng thức đao pháp?
Lục Sơn Hồ trừng mắt:
- Phải! Mốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu đao pháp!
Thiếu niên cười khẩy nói:
- Ta thì không dụng đao, nhưng có môn “đũa pháp” cũng tàm tạm, ngươi thử xem!
Vừa nói thiếu niên vừa nhứ nhứ đôi đũa trong tay trước mặt gã ta vẻ thách thức.
Lục Sơn Hồ thấy thiếu niên cuồng ngạo như vậy thì vô cùng tức giận, thét lớn:
- Hảo! Ta lĩnh giáo xem!
Vừa nói gã vừa nhảy bổ tới, bàn tay to bè như năm gọng kìm chộp vào người thiếu niên.
Thiếu niên hơi nghiêng người, để cho tay đối phương chệch một bên, đôi đũa trong tay phóng ra chộp vào cổ tay gã ta.
Lục Sơn Hồ như đã lường được chiêu này, hữu trảo thuận đừng chùng xuống, tả chưởng tung một chưởng nhanh như chớp vào ngực thiếu niên.
Thiếu niên chẳng hề tránh né, tay trái cũng liền vận chưởng lực nghênh tiếp.
“Bình” một tiếng, cả người Lục Sơn Hồ chao đảo thoái lui về sau mấy bước, thiếu niên vẫn ngồi yên trên ghế, nhưng chân ghế chừng như không chịu nổi nghe gãy răng rắc. Thiếu niên tung người vọt tới, chẳng để đối phương kịp thở, đôi đũa bằng thế song chỉ nhắm vào mắt gã điểm tới.
Lục Sơn Hồ người còn chưa đứng trầm ổn trên đất đã thấy đôi đũa chỉa vào mắt, gã giật mình ngửa người nhào lui ra sau, đồng thời thuận cước tung một chiêu vào hạ bộ đối phương.
Một chiêu này gọi là Đảo hầu cước, lão thi triển rất đẹp mắt.
Thiếu niên thấy Lục Sơn Hồ biến chiêu cứu nguy nhanh như vậy thì cũng thầm khen, đồng thời người thoái bộ một bước. Nhưng hai chiếc đũa trong tay thì bay vọt ra nhắm Lục Sơn Hồ xẹt tới.
Lục Sơn Hồ đảo người tung cước, thoát hiểm thì mừng khấp khởi. Nhưng vừa đứng lên đã thấy hai chiếc đũa bay nhanh như chớp đâm tới.
Gã hốt hoảng thầm la lên trong bụng:
- Nguy rồi!
Phản xạ bản năng khiến gã ngồi thụp xuống, một chiếc đũa bay xẹt qua cắm phập vào cột gỗ, nhưng đầu gã bị một lực mạnh giật về sau.
Lục Sơn Hồ mặt tái không còn giọt máu, gã ngoái đầu nhìn lui chỉ thấy một chiếc đũa ghim vào cột, gã cố tìm xem đâu một chiếc nữa, nhưng không hề thấy.
Lúc này nhiều người đã mạnh dạn cười ầm lên, khiến cho gã đã tức lại còn thẹn.
Đám tay chân Lục Sơn Hồ thì nhìn thấy rõ chiếc đũa thứ hai chính ghim trên búi tóc của gã, bèn chạy đến nói nhỏ cho gã biết.
Lục Sơn Hồ tức điếng người, nhưng hậm hực nói:
- Tiểu tử, mau báo danh tính ra, ta nhất dịnh sẽ tìm ngươi báo thù ngày hôm nay.
Thiếu niên cười nhạt:
- Bất tất! Cứ đến hôm đại hội ngươi sẽ biết thôi, vội gì!
- Được!
Nói rồi Lục Sơn Hồ tung người qua cửa chạy mất, hiển nhiên gã cũng không muốn đứng lại đó phút nào để làm trò cười cho mọi người với chiếc đũa trên đầu.
Tửu khách lúc này mới cười ầm lên, đồng thời đưa mắt nhìn thiếu niên và lão già vẻ khâm phục vô cùng.
Lão kế toán tất tả chạy đến, hai tay chấp vái dài:
- Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp! Triệu lão chủ về tiểu nhân nhất định bẩm báo lại, không biết thiếu hiệp tôn tính đại danh là gì?
Thiếu niên mỉm cười nói:
- Thấy chuyện bất bình ra tay cứu trợ, vốn chỉ là chuyện thường thôi mà. Lão trượng không nên để tâm.
Nói rồi thiếu niên bảo lão kế toán tính tiền, nhưng lão kế toán một mực từ chối.
Đúng lúc ấy từ cửa một người đàn ông chừng ngoài ngũ tuần, mặt xương xương bước vào.
- Đặng tiên sinh, có chuyện gì vậy?
Lão kế toán họ Đặng quay người, mừng rỡ reo lên:
- A! Triệu lão chủ đã về!
Triệu lão chủ chấp tay nói:
- Đa tạ, đa tạ! Chẳng hay thiếu hiệp tôn tính đại danh là gì?
Bấy giờ thiếu niên mới nói:
- Tại hạ họ Bạch tên Hân!
- Ồ, Bạch thiếu hiệp, xin mời nhị vị cứ ở lại ăn uống tiếp. Tiểu quán xin đãi khách.
Nhưng thiếu niên xưng họ Bạch đứng lên cáo từ, không quên để lại nén bạc trên bàn, mặc cho Triệu lão chủ từ chối.
Lão già đi cùng thiếu niên trước sau không hề nói cười một câu, lão ăn vận tươm tất, tầm người quắc thước, thế nhưng chung quy như một người nô bộc câm.
Triệu lão chủ lưu khách không được, đành tiễn chân khách ra đến ngoài đường mới dừng bước.
Khi bọn họ hai người đi chưa xa, thì trong đám thực khách có một gã trung niên bám theo.
Thiếu niên họ Bạch đã phát hiện ra bị theo dõi, nói khẽ gì với lão già. Rồi chỉ thấy cả hai người đột nhiên phóng vọt đi như hai làn khói, gã trung niên hán tử bất ngờ thấy vậy liền thi triển khinh công đuổi theo. Nhưng vào đến khu rừng thì mất dạng, gã dành đứng lại hậm hực lẩm nhẩm:
- Tức thật! Đúng là tiểu tử họ Bạch. Ta nhanh về bẩm báo Bảo chủ.
oo Từ bắt đầu giờ Dần, sáng ngày mười lăm tháng tám thì núi Võ Đang mới chính thức khai môn đón khách.
Khách đăng xơn được chia làm hai ngã. Một ngả dành cho khách mời đăng sơn luận kiếm, họ phải qua một cuộc tỷ thí quá môn, chỉ là thủ tục mà thôi, chứ thật ra ít có người không qua được. Vì Võ Đang chỉ sắp đặt một số cao thủ nhị lưu canh môn ở đây. Một cổng thứ hai là dành cho khách hiếu kỳ, hoặc khách không được mời mà thích đi xem buổi đại hội Thập niên luận kiếm.
Hẳn là chưởng môn phái Võ Đang tổ chức sắp đặt chu đáo cẩn thận, tránh có sự lộn xộn giữa người đi xem và người đi dự đại hội chính thức.
Tuy vậy, có một số người ngoại môn kiếm pháp không được nhận thiệp mời, nhưng muốn tham dự thì cũng có thể đăng sơn bằng cổng thứ nhất. Nhưng họ tất nhiên phải qua một cuộc tỷ kiếm khá gay go. Thật ra ngũ kiếm phái đứng ra tổ chức, cũng đã lường trước có những tay giang hồ kiếm khách hắc đạo, nhân cơ thi triển uy vũ lấn hiếp quần hùng. Cho nên mới có quy định đăng sơn chặt chẽ thế này.
Võ Đang sơn bao gồm nhiều trái núi, nhưng đại hội tổ chức ngay trên ngọn núi chính, ngay trước Tam Thanh Điện.
Đây chính là thao trường mà đệ tử Võ Đang vẫn tập luyện võ nghệ hàng ngày. Lúc này thao trường được phân ra làm hai khu tả hữu. Cánh tả để những dãy băng dài dành cho những người đi xem đại hội. Cánh hữu ngược lại được dựng lên thành nhiều chiếc lều có mái nhỏ, mỗi lều đều có cắm sẵn cờ hiệu của từng môn phái tham gia đại hội.
Từ cánh phải lại được chia ra làm hai, ở khoảng giữa đặt một hàng ghế thái sư dành cho những người đức cao vọng trọng được chọn làm giám tọa trong buổi đại hội.
Đệ tử của ngũ kiếm phái được chia thành từng tổ ba người đứng cách nhau chừng hai ba trượng làm thành một hàng rào chắn bảo vệ an ninh. Ngoài ra xung quanh núi Võ Đang còn nhiều đội bảo vệ khác được cắt đặt chặt chẽ, mọi liên lạc đều được dùng pháp hiệu.
Dẫu là kẻ ngang tàng nhất, nhưng lúc này bước chân lên núi Võ Đang tham gia hoặc không tham gia đại hội, cũng đều phải cảm thấy không khí nghiêm túc long trọng, tự nhiên không dám có thái độ lỗ mãng cuồng ngông.
Phải còn...

<< 1 ... 46 47 48 49 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương
Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status