* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Ác Thủ Tiểu Tử - Kiếm Hiệp Hay Nhất

quả nhiên hai người đã cương đấu một chưởng.
Chỉ thấy Chu Mộng Châu người ngồi chao đảo trên thạch đôn, Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng ngồi trầm ổn, tợ như không chút lay động. Thế nhưng trên mặt lão thoáng chút kinh động, gắt lên hỏi:
- Phiên Thiên chưởng? Chẳng lẽ ngươi cũng là hậu nhân của Nhẫn đại sư?
Chu Mộng Châu ngầm cảm phục chưởng lực thâm hậu của lão ta, nhưng thấy lão mặt hiện nét kinh hoảng, chỉ cười nhạt nói:
- Há phải hỏi nhiều, phát chiêu thứ hai đi!
Hoa Nguyệt Đầu Đà bị nói đến thẹn, phát ra thành nộ, tức tốc vung chưởng đánh tiếp chiêu thứ hai.
Lần này chiêu thần tốc, chưởng phong ào ào, hai tay cứ hoa vào nhau như đôi long xà quyện nguyệt, bổ đến trước ngực Chu Mộng Châu.
Đây chính là độc môn Hoa Nguyệt Mãn Địa chưởng.
Chu Mộng Châu không dám chần chờ, lập tức múa tay phát Phiên Thiên đệ tam thức ra chiêu Thiên Long Động Hải, song chưởng tiếp song chưởng.
Gần như cùng lúc hai tiếng nổ như long trời lở đất vang lên, chấn động cả đại điện, đến thấy ngói rơi lả tả, đám tăng nhân công lực yếu kém bị dư phong đẩy lùi về sau cả trượng, la hét loạn xạ.
Khi đám ngói rơi dứt, bụi trần vơi bớt, chỉ thấy Hoa Nguyệt Đầu Đà người rơi trên đất, chiếc thạch đôn bị chấn động vỡ thành nhiều mảnh. Nhưng Chu Mộng Châu cả người và chiếc đôn bị đánh trượt bật dài về sau cả hai trượng, khí huyết trong người chừng như đảo lộn, thật là một chưởng trước nay chưa từng nếm tới.
Sau chưởng này xem ra tình hình chưa phân thắng phụ, vì Hoa Nguyệt Đầu Đà vừa phát chưởng vừa vận Thiên cân trụ, nên chưởng lực chấn động xuống thạch đôn mà trụ lại. Lực kình quá mạnh, khiến thạch đôn vỡ toác, nhưng chung quy vẫn không rời khỏi nguyên vị, đủ thấy công lực của lão thâm hậu chừng nào rồi.
Chu Mộng Châu gượng người giữ trấn tỉnh, ngạo khí nói:
- Xin hầu đại sư chưởng nữa!
Nói rồi tung người nhảy tới trước mặt lão chờ đợi.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cũng thất sắc kinh động, chẳng thể ngờ nổi Chu Mộng Châu tuổi tác còn nhỏ mà đã có được nội lực kinh người đến thế, đủ tiếp một chưởng của lão ta với tám thành công lực, khi ấy trong lòng đã thầm bội phục.
Thế nhưng, hôm nay nếu lão mà cũng không hạ nổi thiếu niên này thì một khi chuyện lộ ra giang hồ, thanh danh tiếng tăm của Hoa Nguyệt Đầu Đà và cả Thiếc Ngõa Tự kể như sụp đổ. Nghĩ đến đó lão phẫn hận, quyết đánh gục đối phương, cả người lao tới, hai tay hoa nhanh, phát liền liên hoàn thất chưởng.
Chu Mộng Châu không dám khinh suất, thi triển thân pháp né tránh, đồng thời áp sát đối phương thi triển chiêu Phiên Thiên Tam Thập Lục thức mà đánh.
Qua chừng hai mươi chiêu, Hoa Nguyệt Đầu Đà lòng nôn nóng, mà Chu Mộng Châu cũng khẩn trương không kém. Chàng thầm nghĩ nếu như qua thêm mười sáu chiêu nữa là toàn pho Phiên Thiên chưởng đã thi xuất hết, lúc ấy khó lòng tiếp tục đấu với đối phương, bèn nghĩ tiếp:
- Đằng nào cũng đã vào huyệt hổ, cứ thí mạng với lão đầu đà này một phen!
Bấy giờ không né tránh nữa, vừa thủ vừa công. Hoa Nguyệt Đầu Đà lão luyện giang hồ, khi lão cấp thì không nghĩ ra kế, nhưng đối phương cấp thì lão sáng ý trong lòng tính nhanh hạ chiêu. Tay xuất chưởng, thoạt trông đã sắp chạm chưởng với Chu Mộng Châu, nhưng lão thừa biết tâm ý của chàng là trực đối. Liền thâu nhanh tay, tạo ra kình lực mạnh, cả ống tay áo phật lên quất “bộp” trúng ngay huyệt Khúc trì của Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu không ngờ đối phương ngầm trong giở trảo pháp đả trung huyệt đạo của mình, khi nhận ra thì đã không kịp. Chỉ thấy cánh tay tê dại, kình lực phát chưởng tự nhiên tiêu tán.
Đúng lúc ấy thì chưởng của Hoa Nguyệt Đầu Đà lập tức tiếp tục phát ra, Chu Mộng Châu muốn thâu chưởng thoái người cũng muộn mất rồi.
“Bình” một tiếng, cả người Chu Mộng Châu văng ra ngoài đến ba trượng, chàng thấy đầu óc tối sầm, kịp hiểu đã bị trọng thương, liền phóng chân chạy ra hướng hoa lâm. Lập tức sau lưng thấy bọn tăng hàng chữ Bạch nhất tề vung thiền trượng quát đuổi theo sau:
- Sát! Sát!
Chu Mộng Châu quay người tay vung liền ba viên Cửu Dao Châu.
Hoa Nguyệt Đầu Đà thét lớn:
- Bạch Tĩnh, các ngươi mau trở lui!
Chu Mộng Châu phóng ám khí xong, lập tức cắm đầu thi triển hết sở học thân pháp phóng chạy như ma đuổi, nghĩ bằng mọi giá nhanh ra khỏi Thiếc Ngõa Tự này.
Trong mànđêm, chỉ thấy một bóng người chao đảo chạy như bóng ma trơi nhắm hướng rừng mà chạy ...
Đằng sau xa, lại thấy thêm mấy hòa thượng truy theo. Nhưng chỉ chốc lát đã thấy đám hòa thượng khựng người đứng lại vì mất tung tích đối phương.
Thật sự là Chu Mộng Châu thọ thương nhưng bằng vào thân pháp Lăng hư nhiếp bộ thì sau mấy cái nhảy, đám hòa thượng kia đã bị bỏ rơi xa rồi.
Hồi 12 : Giả Ma Quân Gây Chấn Động Toàn Võ Lâm
Đã vào khu rừng rậm, nhưng Chu Mộng Châu vẫn không dám dừng chân, chàng chỉ phóng chạy theo bản năng sinh tồn. Người lướt lướt trong rừng tợ bóng ma chơi.
Nhưng sức người có hạn, cuối cùng chân khí như tàn tận, chàng gắng gượng lắm mới chạy thêm một đoạn xa nữa, bỗng trước mặt là một bức tường chắn ngang. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, vả lại thần trí chàng không còn được tỉnh táo nên chung quy không nhận bức tường trước mặt là gì. Chàng chợt rung người khi nghĩ, biết đâu mình chưa ra khỏi bức tường rào ngoài của Thiếc Ngõa Tự? Chỉ nghĩ đến đó, chàng rã rời tay chân, đầu óc hoa lên rồi ngã nhào trên đất chẳng còn hay biết gì nữa.
Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu, Chu Mộng Châu từ từ hồi tỉnh, nhưng không phải là hồi tỉnh hẳn. Có điều chàng nhân thức được một điều:
- Mình còn sống!
Chàng cảmg giác một bàn tay ấm áp dịu dàng đang sờ sờ trên trán mình, lại sờ trên ngực mình. Trong lòng chàng cơn đau nhức nhối ê ẩm, bàn tay dịu dàng kia đã khiến cho cơn đau vơi đi không ít. Bất giác từ khóe mắt chàng hai hàng nước mắt rơi ra. Trước mắt chàng hiện lên thời thơ ấu, mỗi lần bị đám trẻ con lớn hơn ăn hiếp, chỉ biết chạy về bên mẹ vuốt ve an ủi, bao nỗi tủi thân mới dần dần vơi đi.
Qua một lúc, Chu Mộng Châu đã thật sự tỉnh lại, chàng khẽ trở người, thế nhưng hai mắt vẫn chưa mở, chừng như chàng sợ đôi tay ấm áp kia rời mất trên trán mình.
Bỗng bên tai một giọng nói dịu dàng vang lên:
- A di đà phật! Cuối cùng thí chủ cũng đã tỉnh lại.
Chu Mộng Châu không thể tiếp tục giả vờ, chàng mở mắt ra, chỉ thấy ngồi bên mình là một trung niên ni cô, khuôn mặt tròn sáng như minh nguyệt, đôi mắt hiền dịu nhìn mình hiện nét vui. Rõ ràng trung niên ni cô cũng vừa qua khỏi một cơn lo lắng.
Chu Mộng Châu cố vắt đầu nhớ lại mọi chuyện, chừng như đã dần dần nhớ lại hết, thì ra cuối cùng khi ngã xuống đã ngã bên cạnh một ngôi ni tự, chàng định chống tay ngồi dậy, trung niên ni cô cản lại nói:
- Thí chủ trọng thương hôn mê đã ba hôm mới tỉnh lại, không nên động sớm!
Chu Mộng Châu giật mình, chẳng ngờ mình trúng một chưởng của Hoa Nguyệt Đầu Đà mà hôn mê đến ba ngày, đủ thấy thương thế không nhẹ. Lúc ấy nghĩ ni cô nói đúng, bèn thôi không ngồi dậy nữa, nhắm mắt dưỡng thần, lát sau lại ngủ thiếp đi.
Chu Mộng Châu dưỡng thương đến mười ngày mới hoàn toàn hồi phục, hàng ngày chàng được trung niên ni cô lặng lẽ chăm sóc chu đáo. Hỏi ra, chàng mới biết rằng, sáng hôm đó ni cô như thường lệ đi quanh quét dọn thì thấy có người nằm bên ngoài vườn chùa.
Ni cô vực chàng vào trong chăm sóc, chàng lại được ni cô pháp hiệu Liễu Duyên, tịnh tu tại Tĩnh Trần thảo am này đã mười năm nay. Ngoài ra chàng hỏi gì thêm ni cô cũng không nói.
Một hôm lúc ấy trời vừa xế chiều, Chu Mộng Châu một mình đi dạo khắp quanh chùa, bỗng nhiên ngang qua thiền phòng chàng nghe thấy từ bên trong vang ra tiếng rên rất yếu, chàng bất giác cảm thấy kỳ lạ, nhảy đến bên cửa sổ nghe ngóng.
Bên trong một giọng nói già nua đứt quãng vọng ra:
- Duyên nhi ... cây cao, lá rụng, người già quy tiên ... xưa nay là lẽ thường. Đóa Phong Thù Tiên Nhị kia, nếu ta uống thì ... có thể sống thêm một đôi năm nữa, nhưng tuổi ta ... thật ra đã nên về trời rồi, uống chỉ thêm uổng bảo vật nghìn năm hiếm có kia. Tiểu tử đó, nhãn lực ta không nhầm đâu, khí cốt tướng mạo đều bất phàm, hiếm thấy nhất là tuổi còn nhỏ mà đã luyện thành võ công siêu việt, đóa Phong Thù Tiên Nhị để hắn uống là đúng. Ta ...
nguyện ý như thế.
Kế đó chàng nghe thấy tiếng khóc rất thảm.
Chu Mộng Châu nghe ra giọng nói càng lúc càng yếu đuối, cuối cùng như tán khí mà ngừng, rõ ràng như người đang trối lời. Lại nói câu chuyện chừng như liên quan đến chàng, khi ấy không kể gì nữa, vén cửa sổ nhảy vào bên trong.
Trong thiền phòng chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn hai ghế. Nằm trên giường là một lão ni gầy như que củi, tóc trắng như sương, hai mắt hõm sâu, thần quang thất tán. Bên giường chính là trung niên ni cô, mặt sầu mi thảm buông tiếng khóc.
Chu Mộng Châu xông vào đột ngột, chừng như đánh động lão ni, chỉ thấy đôi rèm mi nhướng nhướng lên, đôi mắt lờ đục nhìn chàng một cái, trên mặt lướt qua nét vui. Nhưng chỉ là trong chớp mắt, rồi lại rũ mí mắt vào hai hố mắt sâu hóm, không nói được câu nào, thần thái hôn mê.
Chu Mộng Châu liền đến bên cạnh, đưa tay vào chăn đặt lên tâm huyệt lão ni, vận kình lực truyền qua. Một cổ chân khí từ tay Chu Mộng Châu truyền qua người lão ni, dần dần thấy thần quang hiện trên mặt lão ni, rồi bà ta hồi tỉnh lại, ngước mắt nhìn Chu Mộng Châu, khóe môi hiện nụ cười mãn nguyện.
Trung niên phụ nhân sung sướng thốt lên:
- Cung hỷ thí chủ thương thế đã hồi phục.
Chu Mộng Châu chẳng nói gì, tiếp tục vận công truyền cho lão ni.
Qua chừng thời gian một tuần trà, sắc mặt lão ni đã hiện sinh khí nhiều hơn, chàng mới lấy tay ra khỏi ngực, nhưng tiện thể điểm vào huyệt Thùy miên, khiến lão ni rơi vào giấc ngủ.
Chu Mộng Châu đưa tay thị ý cho trung niên ni cô ra bên ngoài nói rõ duyên cớ. Trung niên ni cô không hề giấu giếm, khi ấy kể cho chàng biết. Bấy giờ Chu Mộng Châu mới hay lão ni thân bệnh yếu đã lâu, vốn có một đóa Phong Thù Tiên Nhị, nhưng thấy chàng thụ trọng thương nguy cấp tính mệnh nên đã nhường lại cứu chàng.
Chu Mộng Châu nghĩ đến từ xưa nay chưa từng biết nhau, giờ nhận đại ân cảm thấy trong lòng khó ăn khó bảo. May mà lão ni chưa đoạn khí, chứ nếu chậm chân để người chết cứu mình, há chẳng phải tội lắm sao? Nghĩ đến đó cả người chàng toát mồ hôi.
Trung niên ni cô thấy thần thái chàng áy náy bất an, thở dài nói:
- Đằng nào chuyện cũng đã rồi, phiền não làm gì. Vả lại chính bản thân gia sư nguyện ý nhường cho thí chủ phục dụng linh dược, âu cũng có chủ ý của người.
Chu Mộng Châu nghe nữ ni nói cũng có lý khi ấy thẳng thắn hỏi:
- Không biết lão sư thái có sai khiến gì tôi xin ni cô cứ nói ra!
Trung niên nữ ni nói:
- Đấy chỉ là suy đoán của cá nhân tôi thế nhưng chắc chắn không sai là bao!
Rồi không đợi Chu Mộng Châu truy vấn, nữ ni nói tiếp:
- Chuyện nói ra thì dài, đại để gia sư dấn thân không môn, tâm khỏi tam giới, thân thoát ngũ hành. Thâu nhận tôi làm môn đồ, vốn có thâm úy đem một pho kiếm tuyệt thế vô song truyền thụ cho tôi. Nhưng tôi kể từ sau khi trượng phu qua đời, lòng như tro lạnh, chẳng màng cảnh hồng trần danh lợi, cho nên không nguyện tiếp thụ. Thế nhưng gia sư từng nói rằng chỉ có tôi là đệ tử truyền y bát duy nhất, trừ tôi ra, không truyền cho ai. Chỉ một điều này, gia sư đã khuyến hóa tôi đến mười năm nay, nhưng tôi không hề cải chủ ý. Vốn người chỉ mong tôi luyện thành pho kiếm pháp này, sau khi người qua đời chấn hưng sơn môn, khai sơn lập tự, thâu nhận môn đồ rộng rãi, gọi là khai phá nên một môn phái đứng chân trong võ lâm, lấy tế độ bần sinh làm tôn chỉ. Ài! Quả thật tôi đã làm người thất vọng. Thế nhưng ...
Ni cô dừng lời, đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu đầy hàm ý, nói tiếp - Vừa rồi chỉ nhìn gia sư ánh mắt khi thấy thí chủ tợ như không cố chấp nữa, muốn trước lúc lâm chung, đem pho kiếm phố truyền cho thí chủ.
Chu Mộng Châu hơi bất ngờ, chẳng những được dùng linh dược hiếm thấy Phong Thù Tiên Nhị có thể cải lão hoàn đồng kéo dài tuổi thọ để cứu mình. Giờ nữ ni nói lão sư thái ý còn muốn truyền thụ pho kiếm phổ cho mình. Thật là một điều chàng không thể nghĩ tới.
Khi ấy trầm ngâm nghĩ ngợi rồi hỏi:
- Lão sư thái muốn truyền pho kiếm phổ hy thế cho ni cô, hẳn ngoài ra còn có dụng ý khác?
Trung niên nữ ni thở dài nói.
- Tiền phu khi còn tại thế cũng là một nhân vật thành danh giang hồ, vậy mà không ngờ cuối cũng cũng mất tích một cách hết sức bí ẩn. Thật tình thì mười năm tuy không biết sống chết thế nào, có điều tôi luôn linh cảm điều chẳng lành nhất đã xảy ra với tiên phụ. Nhưng mười năm qua ẩn tu ở đây, tôi cũng đã nhận ra một điều, nhân sinh tất thảy đều đã được lão Thiên an bài, cái gọi là tầm thù rửa hận, thật ra cũng chỉ là sinh từ lục căn bất tĩnh, tâm thức dao động, nhất niệm phát sinh mà thành?
Chu Mộng Châu ngưng mục nhìn trung niên nữ ni, thấy bà ta vô cùng thản nhiên trong lòng thầm nghĩ:
- Trừ phi phu thê họ trước đây từng xảy ra chuyện bất hòa, nếu không chẳng nên có thái độ như vậy?
Trung niên nữ nhi nói tiếp:
- Có lẽ ngươi cảm thấy ta có cách nghĩ hơi cổ quái, ân sư cũng từng khuyên ta rất nhiều lần, thế nhưng ta thủy chung vẫn thông hiểu nổi phải nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc cứ để chuyện tự sự thành.
Chu Mộng Châu trầm mặc, không biết nên nói thế nào với nữ ni, hồi lâu mới lên tiếng:
- Thực tình trước chuyện này tôi cũng không hiểu lắm, thế nhưng lão sư thái đã hy sinh đóa Phong Thù Tiên Nhị, như là hy sinh chính tính mạng của mình để cứu tôi thoát hiểm nguy. Tôi nhất đinh phải tìm lại cho người một đóa Phong Thù Tiên Nhị khác, mới không áy náy xấu hổ.
Trung niên nữ ni lắc đẩu nói:
- Ngươi không nên coi chuyện quan trọng đến thế, có điều đóa Phong Thù Tiên Nhi này thật khó mà có được, ân sư đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, may sao mà có được một đóa.
Chu Mộng Châu nói:
- Chỉ cần ni cô chỉ cho tôi biết núi nào có Phong Thù Tiên Nhị, tôi nhất định sẽ đến đó lấy nó về cho lão sư thái trường thọ.
Trung niên nữ ni trầm ngâm một lúc, nói vẻ không chắc lắm:
- Ân sư năm xưa hình như từng nói trong Thiếc Ngõa Tự dưới chân dãy núi này cũng có được một đóa.
Chu Mộng Châu vừa nghe ba tiếng Thiếc Ngõa Tự thì buộc miệng la lên một tiếng, miệng lẩm bẩm:
- Thiếc Ngõa Tự? Thiếc Ngõa Tự ư?
Trung niên nữ ni nhíu này hỏi:
- Thí chủ cũng biết Thiếc Ngựa Tự?
Mấy ngày trước nữ ni từng hỏi chàng chuyện vì sao chàng bị trọng thương. Chu Mộng Châu chỉ đáp là động thủ với người khác, chứ không hề nhắc đến Thiếc Ngõa Tư. Lúc này nghe hỏi vậy chàng gật đầu nói:
- Tôi chỉ có nghe người ta nói qua, nhưng chưa từng đến đó. Đã thế lần này để tôi vào đó một chuyến xem, biết đâu lấy được Phong Thù Tiên Nhị!
Nữ ni nói vẻ băn khoăn:
- Nghe ân sư nói, Thiếc Ngõa Tự là nơi hang hùm hổ huyệt, trong đó là một bọn ác tăng, thí chủ không nên mạo hiểm!
Chu Mộng Châu chỉ cười nói:
- Ni cô chớ nên quá lo lắng cho tôi, tôi đã quyết là sẽ làm.
Tối đó chàng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Nữ ni làm cho chàng một bữa ăn thịnh soạn, đến canh ba chàng mới lên đường tìm xuống Thiếc Ngõa Tự.
Lại nói, Thiếc Ngõa Tự từ sau khi bị Chu Mộng Châu vào đại náo một trận thì không khỏi khiếp hồn. Mặc dù cuối cùng Chu Mộng Châu vẫn bị Hoa Nguyệt Đầu Đà xảo trá giở trò mới thắng một chưởng, nhưng cảchùa không khỏi rung động, vì bị một thiếu niên đơn thân độc mã vào tận chùa công nhiên động thủ.
Từ sau đêm đó, trong Thiếc Ngựa tự đêm nào cũng cắt cử người tuần tra cẩn mật.
Nhưng cũng chỉ là chuyện rầm rộ vào đêm đầu, rồi đâu cũng vào đó. Tăng chúng trong Thiếc Ngõa Tự xưa nay tự ngạo ngông cuồng độc bá cả một vùng này, thử hỏi ai dám mạo phạm. Huống gì bọn họ đinh ninh là Chu Mộng Châu trúng một chưởng của Hoa Nguyệt Đầu Đà, nhất định tri thương cả tháng sợ chưa hồi phục. Bởi thế chỉ sau một tuần là việc canh phòng đã thấy chểnh mảng.
Đêm hôm ấy, trong Thiếc Ngõa Tư vẫn yên ả trôi qua, thế nhưng có một bóng ma đã xâm nhập rồi trở ra một cách hết sức bí ấn.
Sáng lại, Hoa Nguyệt Đầu Đà được tin báo có một thiếu tăng đêm hôm qua trong lúc canh gác thì bị người điểm huyệt. Hoa Nguyệt Đầu Đà đích thân xuống tận nơi, gặp thiếu tăng hỏi nguyên cớ. Thiếu tăng chỉ đáp được một điều là trông thấy một bộ xương khô lướt tới nhanh như làn khói, rồi cả người chết khựng đến kêu cứu cũng không kịp, ngoài ra không biết gì thêm nữa.
Hoa Nguyệt Đầu Đà nhíu mày im lặng bỏ về phòng, trên nét mặt lộ vẻ lo lắng bất an.
Tăng chúng hay tin này đều nơm nớp hoảng loạn, chuyện này rõ ràng chẳng đơn giản chút nào. Cả Thiếc Ngõa Tự tăng chúng trên trăm người, mà người nào võ công cũng không tồi, xưa nay chưa từng có kẻ lạ mặt nào dám đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự. Chuyện xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến gần trưa, thì một tin báo khác từ vị Giám viện trưởng lão là đóa Phong Thù Tiên Nhị cất cả mấy đời nay, tự nhiên không cánh mà bay.
Hai sự kiện xảy ra như cùng một thời gian đủ phán đoán kẻ đột nhập vào Thiếc Ngõa Tự hồi đêm là một cao nhân dị sĩ đồng thời mục đích là trộm đóa Phong Thù Tiên Nhị. Có điều khó đoán ra người đó là ai.
Hoa Nguyệt Đầu Đà ở riết trong Phương trượng thất đóng cửa không ra ngoài, hẳn là lão đau đầu không ít. Chỉ cần chuyện này lộ ra ngoài cũng đủ bẽ mặt Thiếc Ngõa Tự với người trên giang hồ rồi.
Đến chập chiều, có một tiểu đồng chạy đến chùa trao cho một phong thư báo là có người khách nhờ đưa giùm tận tay phương trượng.
Hoa Nguyệt Đầu Đà cầm bức thư trên tay đọc xong không khởi phát run. Thư vỏn vẹn mấy câu:
“Canh ba đêm nay, tự thân đến Long Sơn, trên đỉnh có hồng đăng phố hội. Nếu chậm trễ họa giáng toàn tự!”.
Bên dưới lạc khoản ngoại hiệp Bạch Cốt Ma Quân.
Hoa Nguyệt Đầu Đà đã từng nghe danh Bạch Cốt Ma Quân. Nhưng chưa một lần diện kiến, vả lại bình sinh chẳng hề ân oán, cớ sao lão ta lại tìm đến?
Từ đó đến tối, Hoa Nguyệt Đầu Đà ngồi trước ngọn nến băn khoăn không biết có nên đi hay không? Không đi thì đối phương coi thường, còn đâu là một Hoa Nguyệt Đầu Đà thịnh danh trong giang hồ mấy mươi năm nay? Huống gì đối phương hăm dọa đại họa toàn tự?
Nhưng đi,...

<< 1 ... 24 25 26 27 28 ... 50 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương
Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ Truyện Kiếm Hiệp - Thiên Long Bát Bộ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status