đã nghe tiếng chị hét nhỏ nhỏ:
- Ý! Chết rồi nhóc ơi!
- Sao vậy?
Nó giật mình đứng dậy chạy xuống, chị xoay xoay người nhìn xung quanh dưới đất.
- Chị làm rớt cây son môi rồi?
- Trời đất làm hết hồn. Tự nhiên lôi cây son ra chi rồi rớt.
- Đâu rồi? Cây son chị thích nhất đó!
- Được rồi lên trên đứng đi nhóc kiếm cho, mang giày cao gót xoay xoay một chút rớt xuống hồ bây giờ.
- Nhưng!
- Đi lên trên đi, nhóc kiếm cho. Đi đi!
Nó đẩy chị đi lên trên còn nó thì lui cui tìm kiếm xung quanh, chẳng thấy cây son đâu cả, nó khom người ráng nhìn xuống hồ, cũng không thấy cái gì là cây son, trời thì tối, ánh sáng ngọn đèn đường chẳng giúp gì được nhiều. Nó mãi mê tìm kiếm, còn chị vẫn đứng im phía trên, tự nhiên chị nói nhỏ:
- Đồ ngốc!
- Hả? Nói gì hổng nghe?
- Chị nói nhóc là đồ ngốc!
- Hay quá! Ngon xuống đây kiếm ha!
- Hihi!
Nó cặm cụi kiếm tiếp, làm như cây son có chân chạy thì phải, kiếm mòn cả mắt cũng không thấy đâu.
- Hihi thôi hổng kiếm nửa!
- Sao vậy?
- Chắc mất luôn rồi. Chị mỏi chân quá, mình về đi nhóc!
- Nhưng cây son chị thích nhất mà! Từ từ nhóc kiếm thêm một chút.
- Thôi! Chị muốn về!
- Ờ nhưng!
- Về nha!
- Ờ ờ thì về!
Nó miễn cưỡng đi lên, mặt vẫn cố xoay xoay lại kiếm, chị nắm tay nó kéo đi, gương mặt cười cười không giống người mới mất đồ chút nào. Hai đứa lên xe đi về khách sạn, đi chơi cả ngày có vẻ mệt nên chị vừa nằm lên giường được một chút là ngủ. Nó đắp kín mền cho chị xong rồi mặc áo khoác đi xuống dưới lấy chiếc xe máy sử dụng cho thuê nó dặn chủ khách sạn từ lúc về, cầm theo cây đèn pin nó chạy ù ra chỗ cũ để kiếm cây son. Hồi nảy tối mờ mờ, hy vọng có đèn pin sẽ kiếm được. Cũng chẳng hiểu làm vậy để làm gì, chỉ biết là cây son của chị thích thì nó nhất đình phải kiếm ra, rủi đó là cây son để pha caffe cho nó uống thì sao. Vậy là hơn tiếng đồng hồ nó lùng sục từng ngọn cỏ, bụi cây, cả phía dưới mặt hồ gần đó để kiếm, rốt cuộc cây son cũng chẳng thấy đâu. Trời càng về khuya càng lạnh, nó đành bỏ cuộc quay trở về khách sạn vì sợ chị thức dậy sẽ không thấy nó đâu, sáng quay trở lại kiếm cũng được. Trả xe, trả đèn pin, nó nhẹ nhàng lên phòng, rón rén mở cửa đi vào, đang lui cui tháo giày thì nghe mùi thơm thoang thoảng sau lưng.
- Nhóc đi đâu đó!
Nó giật mình quay lại, suýt đứng tim vì chị đứng khoanh tay sau lưng cứ như chờ sẵn để bắt nó vậy.
- Ờ ờ thì đi xuống dưới sảnh kiếm trà uống.
- Trà đâu?
- Ờ ờ uống xong rồi.
- Trong phòng có trà sao hổng uống?
- Ờ thì…
- Xí! Coi người nhóc kìa, uống trà kiểu gì đầu tóc, quần áo ướt hết vậy hả?
- Ờ thì nhóc đi…
- Im đi! Xạo sự hoài. Nhóc đi kiếm cây son cho chị phải hôn?
- À ừ thì…!
- Đồ ngốc! Vô đây coi coi, ướt sương hết rồi nè. Ai mượn nhóc đi
kiếm hoài chứ, chị đã kêu nghỉ kiếm rồi mà.
- Ờ thì nghe chị nói thích cây son đó lắm nên…
- Đồ ngốc!
Chị nghiêm mặt nhéo nó một cái rồi cởi áo khoác ra cho nó, đẩy nó leo lên giường.
- Khuya rồi đi lung tung bệnh rồi sao. Nhóc mệt hôn?
- Ừ cũng mệt!
- Vậy nằm úp xuống đi chị massage cho.
- Hehe đã!
- Ham hố!
- Chứ sao.
- Nằm ngay ngắn coi.
- Biết rồi biết rồi!
Chị kéo áo nó lên rồi bắt đầu xoa xoa, bóp bóp, đấm đấm, gãi gãi tuy không chuyên nghiệp (thực ra nó cũng không rõ chuyên nghiệp là sao) nhưng cũng thoải mái vô cùng, cả tiếng đồng hồ lui cui kiếm mõi lưng gần chết. Nhờ vậy nó chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay, ngủ ngon và say lắm. S
Buổi sáng dậy, người mõi nhừ cứ như bị ma đè, mở mắt ra mới biết chị nằm ngủ ngon lành trên ngực nó, hèn chi khó thở quá chừng, coi như đêm qua massage công cốc, người mõi hoàn mõi. Cũng muốn để chị ngủ thêm, nhưng cái bụng đói cồn cào đành phải gọi chị dậy. Loay hoay cả tiếng đồng hồ mới xuất phát đi ăn sáng, xong xuôi kéo nhau đi chơi khắp nơi trong thành phố, tối mịt quay trở về số 4 Đống Đa. Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng lưu lại Đà Lạt, đối với nó cũng chẳng còn gì ở SG để trốn tránh, cũng đã quyết giữ cho mình lời hứa riêng, chị cũng ở đây, lòng nó thanh thản hơn nhiều. Có chờ đợi hay không thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, nó vẫn phải sống như bao người vậy thôi. Căn phòng caffe hôm nay lung linh ngọn nến nằm bên trong bình thủy tinh, một chậu hoa cúc nhỏ theo yêu cầu riêng của chị, bình thì của quán nhưng hoa là do chị mang theo. Chị vẫn thích loài hoa giản dị nhỏ bé ấy, trái ngược hoàn toàn với nữ hoàng, nhưng vì chị thích nên nó buộc phải xem đó là loài hoa xinh đẹp nhất. Những câu chuyện không đầu không đuôi kéo thời gian nhẹ nhàng trôi đi, mọi âm thanh cuộc sống dường như nhường chỗ cho tiếng piano ngọt ngào sâu lắng. Nó và chị tạm dừng trò chuyện để lắng nghe, người nghệ sĩ say sưa hát cứ như đây là lần cuối cùng chị ấy được cất tiếng đàn hát, bất giác nó giật mình tự hỏi nếu hôm nay là ngày cuối cùng…liệu ai sẽ là người nó gọi tên.
- Mai mình phải về hả nhóc?
- Ừ!
- Nhưng chị còn muốn ở lại đây chơi. SG ồn ào lắm, ở đây chị thấy thoải mái hơn.
- Nhóc cũng thích ở đây. Nhưng phải về đi học nửa, quan trọng nhóc có một người nửa không thể bỏ mặc mà trốn hoài.
- Nhóc nói bé Hân hả?
- Ừ! Dù sao nhóc cũng làm cô ấy tổn thương, cũng phải làm gì đó cho cô ấy vui.
- Uhm! Con người nhóc đó, thực sự nhóc có cố gắng tỏ ra mình bất cần bao nhiêu thì hành động của nhóc lại ngược hoàn toàn.
- Là sao?
- Nhóc luôn bất cần, lạnh lùng…nhưng thực ra bên trong con người nhóc là trái tim rất ấm. Nhóc có biết nhóc như vậy càng khiến người khác yêu nhóc nhiều hơn bất chấp nhóc xấu xa đa tình hông hả?
- Ờ ờ! Nhóc cũng không nghĩ nhiều tới vậy. Nhóc chị biết nhóc không muốn nhìn thấy ai buồn vì nhóc hết, cảm giác đó khó chịu lắm. Kệ…từ từ tính tiếp.
- Đồ ngốc!
- Ừ!
Nó quay mặt nhìn ra ngoài bờ tường, nơi đó khung cửa kính còn lưu dấu mờ từ hơi thở của chị. Nó biết mình đang rơi vào tình thế dù vô tình hay hữu ý, cách sống của mình càng làm nó bối rối với cách đối xử với những người con gái xung quanh. Phải làm sao để không ai phải tổn thương mà vẫn giữ được lời hứa của riêng mình, chỉ là riêng mình nó thôi nhé, nó không bắt em phải giữ theo đâu. Nó im lặng móc bức thư của em ra đưa vào ngọn nến trước mặt, mảnh giấy từ từ bốc cháy, nó hé cửa sổ ra, gió lùa vào, ngọn lửa ngập ngừng nửa muốn tắt để giữ lại chút gì đó hy vọng nửa muốn cháy bùng xóa nhòa tất cả. Nó cầm mảnh giấy cháy cho tay ra ngoài cửa sổ, đến khi lửa táp vào tay, mảnh giấy cháy đến không còn gì để cầm nó mới buông. Chị thầm thì vào tai nó…
- Nóng tự khắc sẽ buông!
Chị kéo tay nó vào thổi nhè nhẹ, ánh mắt nghiêm trách nó để tay mình suýt bị bỏng.
- Nhóc đốt thư của ai vậy?
- Thy!
- Sao nhóc đốt nó?
- Vì…nhóc không muốn đọc nó, càng không muốn giữ nó.
- Nhóc chưa đọc sao?
- Ừ! Chưa!
- Nhưng nhóc chưa biết bé Thy nói gì với nhóc mà.
- Nhóc không quan tâm, nhóc chỉ muốn làm việc mình muốn làm…dù sao nhỏ Hân cũng từng xé nó một lần không muốn nhóc đọc, giờ đốt đi cũng không khác mấy.
- Đồ ngốc!
Chị mĩm cười cốc nhẹ vào đầu nó, chị lúc nào cũng luôn suy nghĩ khác thường, làm những điều kỳ lạ và chính nó đôi khi cũng luôn làm những điều càng kỳ cục không kém. Một bức thư rất quan trọng của người yêu vậy mà nó chỉ đọc một câu đầu và câu cuối rồi đốt đi…tự thấy mình kỳ cục và điên một cách khó ngờ. Chớp mắt một cái, người đi xa đã thực sự xa, chớp mắt một cái người ở xa…lại rất gần. Nó cứ tưởng rằng đã bắt đầu cuộc sống mới vào cái ngày em lên xe hoa theo người ta về bên ấy nhưng đến bây giờ nó nhận ra dường như nó mới thực sự bắt đầu. Mảnh giấy cháy phai tàn vào gió, kết thúc đôi khi chính là sự khởi đầu. Nó im lặng để một tay nằm yên trong tay chị, tay còn lại cầm ly caffe lên uống.
“Em à! Anh sẽ giữ trong lòng mình những ký ức đẹp về em, giữ cho riêng mình lời hứa có lẽ chỉ mình anh cố chấp hy vọng…cho đến khi nào trọn vẹn yêu thương”
Đà Lạt đêm đổ sương mờ thành phố, nó và chị quay trở về khách sạn, mỗi người đều im lặng chìm vào suy nghĩ riêng. Cảm giác mọi thứ mới thực sự bắt đầu luôn trống rỗng và hoang mang, ngày mai trở về SG liệu những điều gì xảy ra tiếp theo.
Chap 56:
Trở về SG cũng vừa lúc đêm xuống, nó đưa chị về bằng xe của mình rồi quay về phòng cất đồ đạc. Ngồi suy nghĩ một hồi cũng chẳng biết làm gì, thôi thì qua quán làm. Vừa có nó ở quán là ông Kha lon ton xách xe chạy mất đất bỏ nó với cái quán rộng lớn cùng hàng chục nhân viên đa số đều lớn tuổi hơn so với thằng sinh viên mặt non choẹt. Xử lý mọi chuyện phát sinh ở quán thực ra cũng không khó lắm nhưng xử lý chuyện riêng lúc này thì gần như bất khả thi. Tan làm nó xách xe chạy thẳng luôn qua nhà nhỏ Hân, chị nhỏ nói đi chơi với đám chị Thủy chưa về. Nghe vậy nó cũng an tâm, sau đó vài hôm nó cũng chỉ thăm hỏi tình hình nhỏ qua chị Thủy chứ cũng không có điều kiện gặp được nhỏ. Nhưng rồi cũng không thể tránh nhau được lâu, vừa tan làm lui cui dẫn xe ra khỏi quán thì nhỏ ở đâu xuất hiện lù lù trước cổng.
- Đi đâu đó đi anh!
- Ủa em mới qua hả? Giờ này đi đâu nửa?
- Uhm! Em canh giờ anh tan làm mới qua. Chở em đi vòng vòng chơi đi, bộ anh tính tránh mặt em luôn hả?
- Anh sợ em chưa muốn gặp anh thì có. Ừ vậy chạy trở về nhà em cất một xe rồi đi.
- Uhm!
Vòng về cất xe xong nó chở nhỏ đi lòng vòng mấy con đường gần nhà nhỏ, chạy đã hai đứa dừng xe ngồi uống nước một quán cóc ven đường. Trời SG đêm khá mát, không khí không quá ngột ngạt như ban ngày, không có nhỏ mấy hôm nay không có ai để nó trêu chọc đến tức giận cũng buồn.
- Không gặp mấy ngày, không ai cho anh chọc cũng buồn.
- Anh làm như anh chỉ có mình em để chọc vậy.
- Nhưng chọc em vẫn thích hơn. Chắc anh nghiện cách em hung dữ với anh rồi.
- Nay học đâu ra kiểu ăn nói lẻo mép vậy hả?
- Em dạy chứ ai!
- Em dạy hồi nào!
- Chính xác không phải em dạy nhưng lần nào gặp nhau cũng phải suy nghĩ cách chọc em riết thành quen.
- Anh coi chừng em đó nha!
Nhỏ mĩm cười ngắt một cái rõ đau vào bắp tay nó.
- Thấy chưa! Chịu cười rồi kìa, vậy mới xinh đẹp chứ!
- Thôi nha…kêu anh đi chơi chứ hổng phải kêu anh ra chọc em nha.
- Đi chơi không chọc chứ làm gì giờ. Cười cái nửa coi! Cười!
- Mệt anh quá! Nghe em hỏi nè!
- Ờ ờ hỏi đi!
- Anh đọc thư chưa?
Nó lặng người ngồi thẳng dậy:
- Anh có nhìn sơ qua rồi đốt chứ anh không muốn đọc.
- Sao vậy? Tự nhiên đốt làm gì, bộ anh hổng sợ em giận quá nói bậy chia rẽ tình cảm của anh với con Thy sao?
- Khờ quá! Anh ở bên em biết bao lâu chẳng lẽ anh không hiểu em. Dù không hiểu thì có ai đi làm cái trò đó với bạn thân của mình đúng không. Anh nhìn sơ cũng hiểu bức thư nói gì mà, chỉ là anh không muốn sau này yêu thương một ai khác chỉ vì bức thư giải thoát cho anh khỏi lời hứa.
- Có thật anh nghĩ như vậy không?
Nó đưa tay nắm lấy tay nhỏ.
- Thực ra…mấy ngày không gặp em, anh thấy mọi thứ xung quanh mình im lặng, khó chịu lắm. Anh không biết phải nói sao nhưng anh suy nghĩ rất nhiều, chợt nhận ra nếu mình không làm điều gì đó sau này sẽ phải hối tiếc.
- Anh…
- Nghe anh nói hết nè. Dù tình cảm của anh dành cho Thy còn nhiều hay không cô ấy cũng đi xa, đã là vợ của người ta. Anh cũng không thể mãi ôm cái quá khứ ấy mà bỏ mặc người luôn ở bên cạnh anh, chịu tổn thương vì anh hoài. Anh sợ cứ tiếp tuc vô tâm chối bỏ cảm xúc thật của mình như thế này một ngày nào đó anh sẽ mất người đó.
- Anh đang nói về em hả?
- Chứ em nói anh đang nói về ai?
- Em tưởng anh đang nói về người đó chứ! Anh biết người đó em nói bửa trước là ai mà.
- Giờ anh chỉ muốn nói về anh và em. Còn người đó, hãy tin rằng anh và chị ấy dù thân thiết đến mấy cũng không thể yêu nhau, tụi anh ở hai thế giới sang hèn cách xa nhau lắm. Mọi thứ chỉ dừng lại là chị em thôi, tin anh đi, chỉ có em giờ là người gần nhất mà anh phải giữ ngay lúc này.
- Sao…sao anh tự nhiên thay đổi suy nghĩ nhanh vậy. Em hổng cần anh phải chịu trách nhiệm gì với em đâu, em chỉ…
Nó đưa một ngón tay che miệng nhỏ lại ra dấu đừng nói nửa.
- Em nghĩ anh sao cũng được, nào giờ anh không thích giải thích. Anh chỉ muốn nói…có thể hơi bất ngờ và gấp gáp nhưng anh và em, tụi mình cũng cho nhau một cơ hội em nhé!
Nhỏ đưa tay lên che miệng, đôi mắt long lanh ngỡ ngàng nhìn thẳng vào nó rồi rút tay lại đan chéo vào nhau, có vẻ nhỏ đang khá bối rối.
- Anh!…Anh làm em bất ngờ quá. Em..hổng nghĩ được gì hết, anh thay đổi nhanh quá!
Nó đưa hai tay vuốt lên mặt nhỏ, rồi kéo nhỏ sát vào người mình.
- Anh không chắc mình là người tốt, em cũng biết anh là một thằng bay bướm, xấu xa…nhưng nếu em chấp nhận được con người anh…thì cho cả hai đứa mình một cơ hội ở bên nhau nha. Đừng có suy nghĩ lâu quá vì…mất rồi khó tìm lại được nhau lắm. Mấy ngày qua anh suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra mình cần phải mạo hiểm một lần nếu không sẽ phải hối hận.
- Cái miệng này…hồng ngờ cái miệng của anh hổng nói thì thôi, nói ra một cái dẻo con hơn kẹo nửa. Đồ đa tình bay bướm!
- Ừ!
Nhỏ dường như xiu lòng, người nhỏ mềm nhũn dựa sát vào nó, nhỏ cơ bản có thể chưa tin lắm mọi chuyện thay đổi như vậy nhưng nó thì khác, nó ý thức mình đang làm gì, nó muốn làm và càng nhất định phải làm. Hai đứa ngồi trò chuyện linh tinh với nhau thêm một chút rồi nó mới đưa nhỏ về nhà, trước khi vào nhà nó còn kịp kéo nhỏ lại xoa nhẹ nhẹ bờ vai nhỏ:
- Đừng có trốn anh đó. Mai anh qua đón em đi ăn sáng!
- Làm gì vậy! Bộ muốn đón là đón hả? Em có nói đồng ý đâu, em còn phải suy nghĩ mà.
- Suy nghĩ một đêm được rồi. Vậy nha mai đi ăn sáng nha!
- Về đi! Nhiều chuyện!
- Hehe!
Nó chạy xe về nhà, ghé quán caffe cóc ven đường mua một ly caffe đem về phòng, tắm rửa xong xuôi nó leo lên nóc nhà quen thuộc ngồi lặng im một mình. Dòng caffe đắng xuôi vào cổ họng, tiếng nhạc từ chiếc điện thoại dường như không đủ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ riêng. Ngày mai trời sẽ sáng, những ngày tiếp theo, nó càng phải tự thay đổi mình hơn, vì mọi thứ đã không còn như trước nửa.
Sáng nó thức dậy khá sớm nhờ điện thoại báo thức, sửa soạn xong xuôi nó tranh thủ chạy qua chở nhỏ đi ăn sáng rồi mới quay trở lại lớp học. Qua đến nhà nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi ngồi chống cằm chờ nó ngoài cổng, thì ra có người còn nôn đi ăn sáng hơn nó nửa.
- Nay mặc đồ đẹp nha!
- Đồ bình thường mà đẹp gì!
- À! Ý là lâu rồi mới thấy em mặc quần ngắn.
- Bộ anh thích con gái mặc quần ngắn hả?
- Ờ ờ!
- Chết nha! Mặc quần ngắn cho anh ngắm chân hả. Máu dê vừa vừa thôi nha.
- Anh nhìn em chứ có nhìn ai đâu mà dê.
- Lẻo mép!
Nó bật cười cho xe hòa vào dòng người, hai đứa kéo nhau ra ngả tư gần nhà nhỏ ăn hủ tiếu nam vang.
- Nè!
- Sao?
- Ngồi gì xuôi xị vậy?
- Chứ sao?
- Ít ra cũng phải như vậy nè!
Nó kéo tay nhỏ vòng qua ôm trước bụng nó, cảm nhận có một chút rụt rè từ nhỏ, chẳng sao nó đã chủ động cầm tay nhỏ thật chặt rồi.
- Tự tự nhiên bắt người ta ôm.
- Bộ không thích ôm anh hả?
- Nhưng mà em thấy ngại ngại sao đó.
- Bình thường hổng ngại, giờ ngại gì.
- Hổng biết!
Nó bật cười, mọi thứ có vẻ thay đổi nhanh chóng sau một đêm, nhỏ vẫn chưa quen là đúng rồi. Sài Gòn buổi sáng sớm không khí mát nhẹ, tô hủ tiếu càng ngon lành hơn khi nụ cười của cô gái xinh đẹp đi cùng nó luôn thường trực, rõ ràng dù chưa quen với thay đổi này thì nhỏ cũng không giấu được nét mặt hạnh phúc của mình.
- Nè! Ăn xong anh đi học, tối thích thì qua quán anh làm chơi, khuya mình đi ăn khuya ha.
- Để em suy nghĩ lại đã.
- Tối ngày suy nghĩ, đổi tên thành bà cô suy nghĩ luôn đi.
- Quýnh anh chết giờ!
Ăn xong nó đưa nhỏ về rồi đi học. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, kể từ ngày em đi nó càng tự chôn mình vào cái vỏ ốc riêng mình, ít cười, ít nói trên lớp hay những lúc đi làm, gương mặt bất cần ít khi nào biến mất. Giờ thì khác, nó nói nhiều hơn, trêu đùa với bạn bè hơn, thậm chí còn tán tỉnh vài cô bạn trong lớp. Ngoài ra ở quán nó cũng vui vẻ nói chuyện thậm chí trêu chọc cả những người khách quen đến quán, trong số đó có không ít người là con gái trạc tuổi nó. Dường như tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của nó và nhỏ Hân không còn là bạn nửa, mọi người đều bàn tán, hỏi han, trêu chọc nó với nhỏ, chỉ riêng một người im lặng là chị. Dù thời gian này nó đưa đón nhỏ thường xuyên, đi chơi, gặp mặt nhiều hơn nhưng nó vẫn dành thời gian cho chị, tất nhiên nó không để nhỏ Hân biết vì sợ nhỏ sẽ suy nghĩ khác. Còn về phần chị, chị không hỏi về nó và nhỏ Hân bất cứ một câu nào, chị vẫn vui vẻ làm một người chị con nít bên cạnh nó, nhõng nhẻo với nó, hành xác nó cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ việc qua phòng nó thì nhỏ Hân và nó dính nhau bất cứ lúc nào cả hai có thời gian rảnh. Nó đi chơi nhiều hơn với đám bạn của nhỏ, đưa nhỏ đi diễn, đưa nhỏ tham gia những hoạt động của nhóm, làm tất cả nhiệm vụ mà một người yêu phải làm cho một nửa của mình.
- Nè! Hai đứa mình chưa đi chơi xa riêng lần nào đó anh!
- Ờ từ từ tới hè rồi đi. Đầu năm giờ anh nghĩ nhiều rồi!
- Phải chờ tới hè hả? Em thèm đi chơi biển lắm luôn.
- Thôi ngoan đi còn hai ba tháng chứ nhiêu mà.
- Mệt! Mà tới hè anh phải dẫn em đi nhiều nhiều nha.
- Ờ choi luôn, đang bỏ ống heo từ từ đây yên tâm.
- Hihi!
Chị Thủy ở đâu nhảy vào giữa nó và nhỏ tay khoác lấy vai nó nũng nịu.
- Trời ơi! Đi chơi cả nhóm mà anh ngồi đây tình tứ với con nhỏ này bỏ rơi tụi em hả?
- Bỏ đâu mà bỏ, nhảy vô giữa ngồi kiểu này sao em bỏ chị được!
Nó bật cười, nhưng chưa kịp nói tiếp thì nhỏ Hân đã liếc mắt nhéo nhéo hai cái má chị Thủy.
- Ê ê! Xin nhắc lại…đó là bình đã có hoa, kiếm trai khác đi ha!
- Con nhỏ này! Bình này là của chung, chị mày ế quá rồi cho mượn sài đỡ chút đi. Ngồi im đây nha, chị mượn trai của em một chút!
Nói rồi chị Thủy kéo tay nó đi sang bàn khác, ở đó có rất nhiều bạn gái xinh đẹp đang cười nói vui vẻ, tự nhiên có nó xuất hiện cả nhóm cứ như muốn nhàu vô ăn tươi nuốt sống nó, trêu ghẹo rộn cả cái phòng karaoke.
- Xin giới thiệu bình này là trai mới mượn của con nhỏ kia, mấy đứa thoải mái sài nha.
- È hèm! Xin...