chãy máu chân răng) làm máu chảy nhiều.
Đưa nó vào nhà Hân vội vàng lấy khăn lau máu cho nó…Giọng Hân mếu máo sắp khóc…phù lại làm một người lo lắng cho nó mà khóc rồi…đây là cái may mắn của nó hay là chỉ càng tăng thêm cái sự khốn nạn trong con người nó đây nhỉ…chẳng có gì, chẳng giỏi giang gì mà lại làm nhiều người bên cạnh nó phải lo lắng, đau buồn và phải khóc nửa chứ.
- M…hok hok sao chứ…huhu chờ Hân chút nha…Hân chạy mua mua trứng gà về lăn vết thương cho M…
Hân chạy ào đi ra ngoài. Chỉ còn mình nó…cơn đau vẫn nhói trong ngực…nó nằm up mặt xuống gối im lặng suy nghĩ về những chuyện khó tin vừa diễn ra…từng lời nói, từng hành động của mỗi người đều nằm trong tầm quan sát của nó…mọi thứ vẫn mơ hồ…nhưng cảm giác đau…là đang hiện hữu
- M có sao hok…sao nằm xuống luôn rồi
Nhỏ Hân vừa về ngồi lay lay người nó
- Ừ hok sao…tại hơi hơi…đau một chút thôi
- Đau chỗ nào…đâu ngồi dậy Hân coi coi
Nhỏ Hân phụ đỡ nó ngồi dậy, lật vai, đầu, cổ tay, mặt…nó để xem xét coi có vết thương nào ko…Mắt nó tự nhiên mờ mờ đi, cảm giác nhột nhột trên mũi,nhỏ Hân vẫn đang chăm chú xem xét phía sau đầu nó.Đưa ngón tay quẹt lên khóe mũi…những giọt máu tươi đang chảy ra từ mũi nó…chưa bao giờ nó bị chảy máu mũi, đầu óc nó đang quay cuồng…Nó nén đau cố gắng nói rành mạch từng chữ với Hân
- Hân
- Sao M
- Hứa với M đừng cho Thy biết M bị thương nha
- Sao vậy…mà M cũng có bị gì đâu, trầy sơ sơ à…đầu M hổng có bị sưng…may ghê
- Uhm…đừng nói cho Thy biết…M ko muốn cô ấy phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều…Nhớ nha Hân
- Ừ…Hân hứa…
- Cảm ơn Hân
Nó mĩm cười…nụ cười cuối cùng trước khi…nó gục hoàn toàn trên vai Hân…mơ màng đâu đó có tiếng Hân hét lên…đâu đó có gương mặt em lạnh lùng nhìn nó…đâu đó…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 87
Tỉnh dậy…lại căn phòng màu trắng…ngơ ngác nhìn xung quanh…Nhỏ Hân đang ngồi ngủ cạnh giường nó, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má nó. Ko phải bàn tay em, ko phải của ai khác mà là bàn tay của chị. Gương mặt nữ hoàng với ánh mắt vui mừng nhìn nó, khóe mắt chị có cả những vết nhòe, có lẽ chị đã khóc thì phải.
- Nhox…nhox tỉnh rồi hả Phong ơi nhox M tỉnh rồi nè
Nó ngước nhìn lên, anh Phong từ cửa bước vào vỗ nhẹ lên vai nó
- Nè em làm gì bị nạn hoài vậy???Bà cô này…với cô bé đang ngủ lo cho em lắm đó
- Dám nói Phương là bà cô hả…xí đi kiu bác sĩ vô đi
- Rồi tuân lệnh
Chị nghinh nghinh mặt le lưỡi với anh Phong rồi quay lại nắm tay nó mĩm cười
- Nhox còn đau hok
- Ừ…còn đau ở lưng với hơi chóng mặt xíu. Mà sao chị ở đây vậy
- Chị tính rủ nhox đi chơi mà call hoài hok dc. Rùi pé Hân nghe máy nói nhox bị nạn nè. Làm gì té tới nổi bất tỉnh cả ngày luôn vậy…
Gương mặt đầy lo lắng, có một chút xúc động nghẹn ngào nói chuyện với nó, tay chị chỉ về phía nhỏ Hân
- Bạn em thức suốt đêm lun đó
- Còn chị có thức hok
- Có…mà gần sáng Phong bắt 2 chị em đi ngủ mình Phong canh nhox đó
- Hì…phiền mọi người quá
- Đồ khùng! Phiền gì mà phiền…nè chờ bác sĩ khám xong chị chuyển nhox qua bệnh viện khác hen
- Thôi ở đây cũng dc mà
- Đây là lệnh biết chưa. Chị nói với Phong rùi. Qua đó có bác sĩ quen của Phong chăm nhox cẩn thận hơn. Pé Hân cũng chịu nè
- Đúng rồi qua bên đó kiểm tra kỹ hơn rủi có bị nặng còn trị kịp đó M
Tiếng nhỏ Hân nhỏ nhẹ bên cạnh chị. Nó đưa mắt đảo một vòng căn phòng thở dài…em ko có ở đây, hơi hụt hẫng một tí nhưng cũng thầm cảm ơn vì Hân đã ko cho em biết chuyện nó bị thương…Nó mệt mõi, cũng ko muốn suy nghĩ hay nói gì nhiều chỉ mĩm cười im lặng, cố gượng cười để chị và nhỏ Hân ko phải lo. Bác sĩ bước vào phòng kiểm tra cho nó xong gật đầu nói với anh Phong
- Dc rồi mấy đứa muốn tự đưa em đi hay bệnh viện đưa đi
- Dạ tụi con tự đưa em đi dc ko chú
- Tạm thời ko sao. Mấy đứa đưa nhox đi cũng được ko sao đâu. Con ra làm thủ tục chuyển viện cho em.
Anh Phong đi theo bác sĩ ra ngoài còn chị với nhỏ Hân cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển viện cho nó. Nếu cố gắng nó vẫn có thể bước đi dc nhưng chị với nhỏ Hân nhất quyết hổng cho,một hai bắt nó nằm lên xe đẩy để anh Phong đẩy ra xe. Cảm thấy hơi ngại nhưng vui vì vẫn có những người quan trọng thân thiết đang lo lắng cho nó…Có lẽ cả ngày với suốt đêm qua nó bất tỉnh (về sau hỏi ra mới biết cũng ko phải nó bất tỉnh quá lâu mà cũng có tỉnh lại dc chút nhưng bác sĩ tiêm thuốc an thần để nó ngủ tiếp) chị với nhỏ Hân đã kịp làm quen với nhau rồi nên giờ hai người trò chuyện có vẻ thân lắm. Đến bệnh viện mới mọi người đưa nó vào phòng riêng, bác sĩ kiểm tra sơ bộ trước rồi đưa nó đi kiểm tra đủ thứ theo yêu cầu của anh Phong để đề phòng nó bị chấn thương nặng bên trong…và thực sự nó bị chấn thương khá nặng ở lưng, ngực nhất là phổi, cũng may đầu ko bị gì nặng nên còn tỉnh táo ngồi đây viết hồi ký …
Kiểm tra vòng vòng đã đời nó mới dc thả trở về phòng riêng nằm. Suốt buổi nó chỉ im lặng ko nói gì.Chị lo cho nó nên cũng rất biết giữ trật tự và có lẽ chỉ có nhỏ Hân mới biết tâm trạng nó hiện giờ. Đầu óc nó thực sự trống trải, chẳng dám nghĩ gì quá sâu, chẳng dám nghĩ gì quá nhiều và những lúc như vậy nó càng muốn ngủ. Ngủ là một cách tốt nhất để tránh phải suy nghĩ quá nhiều, nhất là khi buồn, chán nản hay tức giận…nó luôn tìm cách ngủ thật sâu để khi tỉnh lại đầu óc sẽ bình tĩnh hơn, thoải mái hơn và sẽ có những quyết định chính xác ko bị cảm xúc lấn át. Mọi thứ thật bình yên…giống như một khoảng lặng giữa sóng gió vậy…nó ko biết sau khi ngủ dậy chuyện gì sẽ tiếp tục xảy đến đây.
Tỉnh dậy bởi sự ồn ào…thì ra ông Kha vào thăm nó đang ngồi nói chuyện với anh Phong. Hình như ông Kha cũng tính về nên đang đứng bắt tay anh Phong. Thấy nó tỉnh ổng cười hề hề
- Chú em mày yên tâm dưỡng thương. Chừng nào khỏe đi làm lại cũng dc ko sao.
- Dạ cũng ráng chớ làm mà nghĩ hoài phiền quá
- Yên tâm mai mốt khỏe làm bù. Anh em với nhau tau thương mày nhất khỏi lo. Đéo khách sáo chi mệt óc mày.Thôi tau về quán
- À anh! Em nói cái này
- Đừng cho Thy biết em bị gì nha.
- Hai đứa bây lục đục hả
- Dạ anh giữ bí mật dùm em ko chắc em bỏ quán luôn quá
- Dm chơi gì hù dọa mậy. Thôi dc coi như tau hổng biết gì. Về nhá. Anh về hôm nào nhậu nha Phong
- Ok! Chào anh hôm nào gặp.
Ông Kha đi rồi nó đưa mắt xung quanh tìm chị với nhỏ Hân
- Ủa 2 người kia đâu anh
- Ừ Phương bị mẹ bắt về nhà rồi còn pé Hân đi mua đồ ăn rồi em (Chị ở với dì…gọi dì là mami cho đỡ nhớ mẹ)
- Dạ. ủa anh hổng có về với chị Phương hả
- À ừ…tại lệnh của Phương bắt anh phải ở chăm em. Với lại đâu bỏ pé Hân ở một mình dc…
- Hả!
Nó hả một tiếng định hỏi thêm nhưng thấy cái mặt anh Phong hơi kỳ kỳ nên im luôn.
- Ủa M tỉnh rồi hả
- Uhm
- Vậy ăn cháo luôn nghen, để Hân lấy cháo cho M ăn. Anh Phong đỡ M ngồi dậy dùm em
Anh Phong gật đầu tiến lại đỡ nó ngồi dậy dựa nhẹ vào gối, lưng nó đau nên ko thể dựa trực tiếp lên tường được.
- Để M tự ăn được rồi
- Ko…ngồi yên đi. Anh Phong ăn cơm luôn đi em mua cho anh lun đó
- Ừ…ủa em ko ăn hả
- Dạ chút em ăn sau
- Thôi anh chờ em ăn luôn cho vui. Em đút cho nhox M ăn đi anh chạy mua trái cây với ly cafe uống cho tỉnh ngủ đã
- Uhm sẵn mua cho em hộp khăn giấy ướt nha
- Ok
Anh Phong đi ra ngoài. Nhỏ Hân bắt đầu đút cháo cho nó ăn. Cháo thịt bầm…chợt nhớ em da diết, giá mà tô cháo này là món cháo thịt của em tự tay nấu như ngày trước thì hay biết mấy.Nó im lặng hả miệng nuốt miếng cháo…Nóng run người…tự nhiên mĩm cười nhớ lại lần đầu em đút cháo cho nó ăn, cũng nóng đến phỏng lưỡi…Nuốt cháo vào trong…nó ho sặc xụa, ngực đau nhưng ai đang cắt…
- Ý chết Hân quên ngực M bị thương…xin lỗi M…xin lỗi
- Hì…có gì đâu
- Để Hân làm nguội cho M…
Nói rồi nhỏ Hân múc cháo thổi cho thật nguội mời đút cho nó ăn. Cố nén cơn đau nó mĩm cười vui vẻ ăn cháo mặc dù mỗi lần nuốt vào là mỗi lần nó đau run người, cứ như đang nuốt xương vậy…Ăn xong…nó im lặng nằm xuống nhắm mắt ngủ, nhỏ Hân thì ra ngoài ngồi ăn cơm với anh Phong cho thoáng. Hy vọng em sẽ ko tìm thấy nó, điện thoại nó đã tắt nguồn chỉ có ông Kha, nhỏ Hân, anh Phong và chị biết nó đang bị gì ở đâu ngoài ra với tất cả phần còn lại của thế giới nó hoàn toàn mất tích.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 88
Lại thức dậy vì bác sĩ vào phòng để thông báo kết quả kiểm tra. Toàn là những từ chuyên môn của bệnh viện chẳng nhớ rõ nhưng nói chung bị chấn thương ở đầu, chấn thương ngực làm dập phổi…từ nhỏ nó đã từng 2 lần chạm tay vào thần chết khiến phổi, gan nó rất yếu giờ thêm chấn thương nặng cho nên phải điều trị lâu dài, có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe về sau…bác sĩ còn nói khá nhiều về hậu quả sau này cũng như cách điều trị tốt nhất…”thật may người bị thương là nó…nếu là em thì sẽ ko vui tí nào” nó thở phào nhẹ nhõm vì cái suy nghĩ đó. Bác sĩ đi ra ngoài…anh Phong ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài còn nhỏ Hân khẽ lau nước mắt đi đến ngồi cạnh nắm lấy tay nó siết chặt. Mĩm cười nó nhẹ nhàng
- Tự nhiên khóc vậy
- Có đâu
- Chứ nước mắt chảy kìa
- Uhm hok có gì. M ráng nghĩ ngơi đừng có buồn ảnh hưởng sức khỏe đó
- M biết rồi
Nó quay ra bên ngoài cửa sổ nhìn xa xăm…một lúc lâu lại quay trở vào ngập ngừng hỏi nhỏ Hân
- Thy…cô ấy có tìm M …hay…có hỏi gì về M ko
- …
Nhỏ im lặng…chẳng nói gì…câu trả lời đã quá rõ ràng. Em ko tìm nó. Ngày hôm ấy nó cứ nghĩ em sẽ ko để người khác dễ dàng kéo em ra xa trong lúc nó bị thương như vậy, em đã đứng im nhìn nó đi và bây giờ em cũng chẳng tìm nó. Nó thực sự ko muốn gặp em vào lúc nó đang bị thương như thế này nhưng nó vẫn lun hy vọng em sẽ tìm hoặc hỏi một câu nào về nó.
- Uhm M hiểu rồi!
- M…đừng vậy…chắc tại…
- Thôi M ngủ đây…
Nó nhắm mắt quay trở lại với giấc ngủ…dòng suy nghĩ cứ xoáy sâu vào đầu nó…cảm giác hụt hẫng và trống rỗng. Mọi thứ dường như sắp ko còn nửa. Giờ đây những lời cay nghiệt của mẹ em dù muốn dù ko đều là những lời quá đúng. Nó chẳng là gì, chẳng có gì…làm sao đủ sức chăm sóc em vào lúc này, làm sao đủ sức giữ em chỉ bằng tình yêu của một thằng nhóc chưa đầy 20 tuổi chứ và có lẽ em cũng đã đứng im nhìn nó đi…làm sao nó còn đủ can đảm để quay trở lại…có lẽ nó sẽ ko gặp lại em nửa…có lẽ đã đến lúc để con người bất cần đang nằm sâu trong người nó trở lại…có lẽ…
Nửa đêm…choàng tỉnh vì giấc mơ…chẳng nhớ rõ gì cả…chỉ thấy mồ hôi ra như tắm, khát khô cổ họng…bấc giác khẽ cất tiếng
- Thy…lấy dùm anh ly…
Tiếng gọi ngập ngừng…và đứt quãng đột ngột bởi …nó nhận ra em đâu còn ở bên nó.Phì cười chua chát…nó cố gắng gượng dậy, phòng vẫn sáng một chiếc đèn nhỏ, bên ngoài hành lang ánh điện chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Đau…giờ vết thương mới thấm đau cho nên ngồi dậy dc cũng là một cực hình đối với nó…Chợt có người nhéo vào tay nó một cái
- Nhox khùng nằm yên để chị lấy nước cho
- Uhm…nhox làm chị thức hả
- Chứ gì nửa. Lộn xộn quá…nằm xuống đi
Chị dìu nó nằm xuống rồi rót nước ra ly đưa nó uống. Dù khát nhưng nó cũng ko thể uống ừng ực nước như thường ngày, mỗi 1 ngụp nước nuốt vào là một chuổi những cơn đau kéo dài từ cổ họng xuống ngực. Uống chỉ dc nửa ly nước nó đã ko thể chịu nổi cơn đau nửa, quay người đi ho sặc sụa…vội đưa tay lên miệng che bớt cơn ho…ánh điện cũng soi rõ màu đỏ li ti bắn ra từ miệng dính lên tay nó. Vội giấu bàn tay chùi xuống giường nó quay lại mĩm cười với chị
- Hì khát quá uống bị sặc luôn
- Thôi đi…nhox làm như chị mù vậy. Phong nói hết cho chị biết rùi, đưa cái mặt khùng đây chị lau máu cho.
- Ừ…ừ nhox ko sao đâu
- Biết…
Nó ngơ ngác nhìn chị, hôm nay thái độ chị rất khác chị của bình thường…mọi khi thấy máu là chị xanh mặt sợ hãi, còn lúc nó bị thương như vậy thì chị sẽ khóc hay ít nhất là nghẹo ngào…còn đằng này…cứng rắn một cách kỳ lạ. Ko lẽ đây mới là chị của anh Phong từng nói sao.
- Ủa Hân với anh Phong đâu chị
- Chị kiu Phong đưa Hân về nghĩ ngơi thay đồ. Chị sẽ ở với nhox tới mai luôn
- Hix mẹ chị hok la hả
- Hok chị xin mami qua nhà bạn chơi rồi. Nhox đau nhiều hok – chị lấy tay vuốt vuốt ngực nó, cũng giỏi chứ giờ chị mà xoa lưng chắc nó chết vì đau @@
- Ko…có chị ở đây nhox đỡ đau nhiều nè
- Xí…đồ nịnh đầm
- Thiệt mà
- Hoy im đi…giờ có đi ngủ hok hay muốn chị uýnh cho xỉu lun hả
- Bạo lực quá…thì ngủ nè
- Ừ…ngủ đi
Nó im lặng nhắm mắt ngủ, tay chị vẫn ko rời tay nó…chợt chị thì thầm, giọng chị run run
- Nhox…mau khỏe…đừng bị thương nửa…hứa với chị đi…dc ko nhox
Nó quay qua vuốt nhẹ lên mái tóc chị mĩm cười
- Uhm nhox hứa mà. Ngủ nha
- Hì…nhox ngủ ngon.
Nó thở phì một cái rồi nhắm mắt…lòng buồn…trống trãi lắm…nhưng nó vẫn đang cố gắng ko để những người quan tâm bên cạnh nó lo lắng. Mọi cảm giác tệ nhất xin để cho nó dc chịu hết…nó đủ sức để chịu tất cả…đơn giản vì nó là vậy…Giờ…nó ko muốn bất cứ ai lo lắng hay khóc vì nó nửa. Trong đầu nó hình thành nên một ý định…trở về với chính con người thật của nó…Mĩm cười…ngày mai nó sẽ…
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 89
Còn khoảng một tiếng nửa chuyến xe đường dài sẽ cặp bến. Móc điện thoại ra mở nguồn bấm số thằng bạn cũ
- Còn tiếng nửa tau tới mày canh giờ ra đón tau nha
- Ok
- Chạy vô bến chờ luôn đi…tau đi bộ xa hổng dc
- Ừ biết rồi
Nó tắt nguồn quăng điện thoại vào túi áo. Khẽ nghiêng người cho bớt mõi. Nó lặng im nhìn ra ngoài cửa kính…những hàng cây, những cánh đồng xa tít, miền tây của nó luôn bình yên như vậy. Ko ồn ào, ko xô bồ, ko kẹt xe hay bon chen đầy khói bụi…cái không khí bình yên đến nao lòng của buổi chiều muộn khiến mọi thứ xung quanh càng man mác những nổi buồn ko tên. Mặt trời sắp lặn, chỉ còn những vệt nắng cuối ngày như níu kéo chút gì đó ấm áp trước khi chìm vào màn đêm lạnh lẽo. Giờ nay chắc chị, anh Phong và nhỏ Hân đang rất lo và giận nó…biết làm sao được…vì bây giờ nó chỉ muốn một mình để tìm lại con người thật của mình, cái con người lạnh lùng đã bị em đuổi đi mất bằng tình yêu. Nó cần phải xa SG một thời gian ngắn để dưỡng thương, để im lặng suy nghĩ và cũng để em ko thể tìm dc nó trong tình trạng như thế này…ko biết em có tìm nó ko nhưng ai biết dc những suy nghĩ bất ngờ của mình…gặp nó trong tình trạng tồi tệ như thế này em sẽ lo, em sẽ cảm thấy có lỗi và vô tình nó mang lại sự khó
sử dành cho em.
Xe đến nơi cũng vừa tối xẩm, có lẽ đây là chuyến xe muộn nhất trong ngày ở cái phố huyện nhỏ bé này…Thằng bạn nó đang đứng phía dưới cố gắng đưa mắt tìm nó.
- Hảo tau nè
Nó hét lên vẫy tay. Thằng Hảo chen vào những dòng người đang vội vàng xuống xe để lên chỗ nó ngồi
- Mày làm gì ra nông nổi này thằng quỷ…
- Ừ…
Thằng bạn khoát tay nó lên vai đỡ nó nhẹ nhàng đứng dậy từng bước từng bước xuống xe với sự giúp đỡ của anh bạn phụ xe…Yên vị trên chiếc EX chiến của thằng bạn nó cười
- Khỏe hả mậy
- Lo cho mày kìa. Giờ vô thẳng bệnh viện ha tau nhờ ông bác giữ giường dùm mày rồi
- Ừ cũng được
- À quên ăn gì chưa
- Chưa
- Để vô bệnh viện mày nằm đó tau chạy về kiu má tau nấu cho mày tô cháo
- Thôi phiền má 2 lắm mày mua cháo ở ngoài cũng dc
- Dẹp má tau biết bả la chết. thôi đi hok nói nhìu.
- Ờ
Thằng bạn chạy xe chầm chậm ra khỏi bến xe. Con đường nhỏ của thị trấn này chưa có gì thay đổi hết, nó mới đi khỏi nơi này có mấy tháng thôi mà.Những dãy nhà san sát lặng lẽ dưới ánh đèn đường, những cây hoa hoàng hậu rũ mình trong bóng đêm, mùi ngai ngái của hàng hoa sữa dọc con đường lớn nhất thị trấn khiến nó cảm thấy thật xao xuyến(nó vẫn luôn tự khoe với những đứa bạn ở xa rằng ko chỉ ở Hà Nội mà quê nó chẳng biết vì sao nhưng vẫn có rất nhiều hoa sữa đó)…Thời đi học ngày nào cũng đạp xe trên con đường này lang thang la cà cùng tụi bạn…Giờ mỗi đứa một đường…tự nhiên thấy phố huyện của nó vắng đến nao lòng.
- Hay tau kiu mấy thằng kia về thăm mày
- Thôi…để tụi nó học từ trên đó về đây cũng xa mà
- Ờ mày ngon đày đọa 1 mình tau
- Uhm chứ biết kiu ai giờ có mày ngu mới chạy tuốt trên thị xã về đón tau mà
- Dm…mày làm gì mà tàn tạ dzậy mậy. Đừng nói oánh lộn vì gái nửa à
- Hiểu tau dzữ
- Ôi dzào! Tau còn lạ gì mày boy vip của trường mày lên trển mà ko có gái theo tau chết liền
- Im mày…tau ko thích cái danh boy vip vớ vẫn đó đâu…hok có vui
- Mày ko thích những cũng lỡ mang cái danh rồi khó bỏ lắm con
- Ừ…thôi đừng nói chuyện này nửa. À mày đừng có tiết lộ cho đứa nào biết tau về đây đó.Phiền lắm
- Biết rồi. Thấy chưa cũng biết sợ gái kiếm hả
- Ờ
- Hay cho đại đứa bạn gái cũ nào của mày biết để nó vô coi chừng mày chứ tau đi học…đâu trực coi mày suốt dc
- Thôi quyết cắt đứt hết rồi…gặp lại phiền lắm. Mày khỏi lo tau tự coi tau dc
- Đi hok nổi mà bày đặt
- Nổi…ngồi xe từ trển về đây dc mà. Còn sung chưa chết dc
- Mày..cứng đầu số 1. Kệ làm gì làm tối tối tau tranh thủ về ở với mày cho vui
- Ừ tùy mày!
Đưa nó vào trong phòng cũng nhờ quen biết nên kiếm dc cái giường khá sạch sẽ, phòng cũng ko có nhiều người. Thằng Hảo dắt ông bác nó lại để gửi gắm điều trị cho nó. Ông bác này nó cũng có biết, vừa nhìn thấy nó ông bác cười hiền hòa
- Mày có đem bệnh án theo hok đưa bác coi
- Dạ có
Nó đưa ông bác cái bệnh án lúc sáng năn nỉ dzữ lắm mới xin dc từ bệnh viện trên đó đem theo chứ cái bệnh viện nhỏ của huyện này tuy mới xây lại nhưng biết có đầy đủ thiết bị để kiểm tra lại hay ko. Xem xét bệnh án một hồi ông bác gật gù
- Cũng nặng…phải trị lâu lắm đây. Thôi nằm đây uống thuốc, truyền nước theo dõi mấy ngày rồi về cũng dc nhưng mà phải uống thuốc ăn uống điều trị lâu dài mới hết. Để bác gởi mày cho mấy đứa y tá. Thằng Hảo về nhà đem thêm mền vô cho nó đắp, phổi nó yếu hổng để lạnh dc. Cỡ này dưới mình tối lạnh dữ lắm
- Dạ chút con về liền
Ông bác gọi 2 chị y tá đi ra ngoài trao đổi. Thằng Hảo nhảy xuống giường xỏ dép vào đi theo
- Mày nằm đi tau về đem mùng mền với mấy bộ đồ vô cho mày…chờ má tau náu cháo chắc lâu mày coi ngủ giấc đi
- Ờ đi đi
- Ê bà thảo cũng làm ở khoa này đó mày
- Thảo nào
- Mày té đập đầu mất trí hả con…chị y tá sexy nhà chỗ tiệm bi-a đó
- Ờ nhớ rồi
Nó mĩm cười…đúng là lũ quỹ giờ vẫn còn nhớ chị y tá đó nửa. Số là...