nó…say đắm!!!
Bỗng nước mắt trào ra, nó chạy tới ôm anh nó!!
“hức!!! cho em xin lỗi!! hôm qua đi chơi ko nói anh biết!!!”
“ừm!!! anh ko trách em đâu!!!” anh nó giọng hiền từ!
Nó chớp mắt nhìn anh nó!
“ko trách? Thiệt?”
“ừm!!!” anh nó cười tươi!! Nó lại cảm thấy nụ cười có j đó ko ổn!!
“nhưng anh ko chắc là papa mama ko trách em đâu nhaz!!! Hắc hắc!!!” anh nó liền trở mặt cười đểu bước ra khỏi phòng nó!!!
Nó đơ người!!! papa mama biết rồi sao?
Hai hàng nước mắt chảy dài!!! Với một câu nói văng vẳng trong đầu nó: “TINH MI ơi!!!mày chết rồi!!! oh yeahh!!! Mày chết chắc rồi!!!kaka!!1”
…
1 tuần sau, nó ko đc đi đâu ngoài việc tới trường, còn bao nhiu time là phải ở nhà hết…đương nhiên việc này cũng làm nó ức chế vô cùng!!!
“phịch” nó thả mình xuống giường sau khi đi học về! đó là hình phạt mà papa mama “tặng” cho nó!!!
“haizzzz!! Chán quá!!” than thở.
Nó đưa tay lên. nó lấy 1 sợi dây chuyền ra nhìn ngắm!! cái mặt dây chuyền này chính là cỏ 3 lá mà hắn đã tặng nó!
Từ ngày hôm đó, quan hệ giữa hắn và nó tốt hơn!!!
Nó lăn qua lăn lại một hồi thì!!! “ọt ọt ọt”
Bụng nó bỉu tình!!!
Đang định đi xuống tìm thức aqn thì…
“một con vịt xòe ra hai cái cánh
Nó kêu rằng cáp cáp cáp cạp cạp cạp!!!” đt nó reo lên!
“alo!!ai vậy?” nó hỏi vì biết đây là một số máy lạ!
“làm ơn!!! Làm ơn cứu bạn ĐĂNG!!” giọng nói đầu dây bên kia đầy hoảng hốt!
Nó giật mình, ĐĂNG bị j sao?
“ĐĂNG…cậu ấy…?”
“cậu ấy bị tai nạn!!! làm ơn ra đây đi!!!”
Nó vốn đinh hỏi tại sao lại gọi cho nó? Tại sao lại biết số nó mà gọi? tại soa ko gọi cứu thương!!!
Nhưng sự lo lắng làm nó mù quáng!!
“ở…ở đâu?”
“ở bãi đất trống XXY!!!”
“ok!!! tui ra liền!!” cúp máy, nó liền đi ra khỏi hà!!
Tại bãi đất trống XXY, có một đứa con gái cười nham hiểm!!
“mày sắp chết rồi TINH MI à!!!”
Chap 17
Nó từ từ mở mắt, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Nó mơ hồ lục lại trí nhớ.
Nó nhớ hình như có ai đó gọi điện cho nó, rồi ĐĂNG bị tai nạn…rồi nó ra bải đất trống…rồi có cái j đó đập vào đầu nó đau nhói…rồi một màu đen bao trùm nó…
“a!” nó khẽ la lên khi cố gắng cục cựa, nó đang bị trói và vết thương trên đầu khiến nó cảm thấy đau đớn!
Nó nhìn quanh, nó ko bik mình đang ở đâu, hình như là một nhà kho!
Nó bị bắt cóc sao? Ai chứ?
“mày tỉnh rồi à?” một giọng nói vang lên, đồng thời cánh cửa cũng đc mở ra, ánh sáng luồn vào.
“tốt thôi! Tao đỡ tốn xô nước!” nhỏ đó cười khẩy.
Nó nhận ra nhỏ đó, là VI, đứng đầu FC của ĐĂNG!
Đằng sau nhỏ cũng có mấy đứa nữa, nó linh cảm rằng nó sẽ lành ít dữ nhiều!
“sao…sao lại bắt tôi!” nó hỏi, giọng nói hơi run.
“chát” ngay lập tức trên mặt nó in hằn 5 dấu tay.
“mày còn hỏi hả? giả bộ ngây thơ với tao à?” VI hất mặt.
Nó tức giận
“bọn điên! Biến thái! Đồ xấu xí! Thả tao ra! Anh tao mà kiếm đc tụi bây thì coi chừng đó!! Dám tát ta!! Hừ! ngon thì mở dây trói solo coi! Ai hơn ai biết liền” quên đi cơn đau, nó vùng vẫy, thực sự chưa ai dám tát nó, đìu này khiến nó nổi giận đến nỗi đỏ cả mặt!!! (TINH MI à!!! Cái miệng hại cái thân đó!!!)
“chát”
“mày còn lì sao” nhỏ VI típ tục tát nó ko thương tiếc!
Khóe môi nó chảy máu, mặc dù đang sợ, nhưng nó vẫn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ, liếc nhỏ VI!
“chát chát chát!”
“mày còn dám liếc” VI bắt đầu tức giận!
Nó ko những ngừng liếc mà còn cười khẩy một cái!
“mày…” VI cứng họng trước thái độ của nó!
“đánh nó đi!” VI nhếch mép ra lệnh cho bọn phía sau lao lên đánh nó!
Nhìn nó bị đánh, VI đứng cười, cảm thấy thật thỏa mãn!.
Nó mặc dù đang rất đau nhưng vẫn ko la lên dù chỉ một tiếng, nó cúi mặt xuống tránh những cú đá, mắt nó bắt đầu hoa lên vì đau!
Nó nhắm chặt mắt lại,*đau…đau quá! Làm ơn!!! Cứu tôi với!!! làm ơn!!! hức hức!!! TÊN ĐÁNG GÉT…cứu tui với!!! làm ơn!!! Xuất hiện đi!!! Chẳng phải lúc nào you cũng là người cứu tui hay sao? Làm ơn!!!* nó nghĩ! Bây giờ hình ảnh trong đầu nó là hắn, từ lúc nào, trong lòng nó đã xem hắn như là bùa hộ mệnh!
VI hất tay ra hiệu cho tụi kia dừng lại.
Nhỏ tiến tới chỗ nó đang nằm, nắm tóc nó.
“hôm nay chỉ là bắt đầu, còn nhìu trò cho mày chơi lắm đó!” rồi nhỏ hất tay làm đầu nó đập mạnh xuống sàn, chảy máu!
VI cười một cách man rợ rồi bước đi!
VÂN- bạn thân của VI ko ngờ rằng bạn của mình lại có những hành động như vậy! tàn bạo, độc ác!
Cô chỉ đứng ở ngoài chứ ko dám vô, nhưng những hình ảnh mà VÂN thấy có lẽ đã khiến cô bị shock!
“đó…đó là VI sao?” VÂN lầm bầm!
Còn nó, nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt lăn dài!
Chỉ khi nào ko có ai nó mới khóc!!!
“hu hu!!! Tên đáng gét!!! You đang ở đâu vậy hả? tên đáng gét!!!” nó thì thầm!
…………
Sáng hôm sau,
“sao? MI ko đi học?” hắn bất ngờ khi qua lớp tìm nó!
“ừm! ko bik là chuyện j nữa!” TRANG, bạn nó nói với vẻ lo lắng!
“hì!! Chắc là ko sao đâu!” hắn trấn an TRANG, cũng như đang trấn an chính mình!!!
Tối hôm qua, hình như hắn gặp ác mộng, hắn thấy nó bị đánh!!! Rồi hắn nghe tiếng nó kêu cứu, đến khi hắn tỉnh dậy thì mồ hôi đã đầm đìa!
Hắn khẽ lắc đầu! chỉ là ác mộng thôi mà! Chắc ko đâu!
Nhưng…cảm giác j đây!!! Hắn cảm thấy bất an cực kì!!! TINH MI ơi!! Em ở đâu chứ!!! Làm ơn đừng chơi trò trốn tìm với anh mà!!!
…
Chiều,
Nó tỉnh dậy khi bị một xô nước lạnh tạt vào mặt!
“ra mày còn sống à?” VI chanh chua!
Nó ko nói j, chỉ khẽ nhếch mép cười!
Khỏi nói cũng biết hành động đó làm nhỏ VI tức tối cỡ nào!
Nó thì mệt mỏi, vết thương trên đầu nó hình như bị nhiễm trùng, nó đang bị sốt nặng, ko còn hơi sức để nói j nữa. nhưng nó vẫn ko biểu hiện ra ngoài!
“cạch! Cạch” VI nhìn nó, trên cây hăm he cây kéo sắc bén!!’
Nó hoảng sợ, nhỏ sẽ làm j nó đây!
“hôm nay tao với mày chơi trò trang điểm nha!!!” VI cười đểu!!!
VI ra hiệu cho một đám con trai vịn nó lại.
“BUÔNG TÔI RA!!! CHẾT TIỆT!!! BUÔNG RA!!!” nó vùng vẫy!
“xoẹt” tiếng kéo lạnh cả xương sống, tóc nó rơi xuống sàn!
“im nào!!! Mày vùng vẫy kiểu đó sao tao “trang điểm” cho mày đc?” VI vẫn giữ nụ cười trên môi, típ tục cắt tóc nó!
Nó điếng người, shock thực sự!!! tiếng kéo cứ vang lên đều đều, cây kéo cứ như lăn le lao và mặt nó!!!
“xong! Vậy có phải tốt hơn ko?” VI cười đểu, khẽ vỗ vào mặt nó!!
Mắt nó mở to, nước mắt rưng rưng như chỉ cần động đậy nhẹ là cũng có thể trào ra!!!
“tụi bây thấy tao cắt đẹp ko?” VI hỏi bọn con trai!!
“dạ đẹp!!! ha ha ha!!!” tụi đó phá lên cười!!
VI khẽ liếc nó,
“tặng nó cho tụi bậy đấy! thích làm j thì làm!!!” nói rồi nhỏ bước đi lạnh lùng!
*đụng tới ĐĂNG của tao thì phải bị như vậy!*
Câu nói của nhỏ VI như làm nó bừng tỉnh, nó nhìn quanh, thấy bọn con trai đang tiến lại nó!!!
Nó hoảng loạn!!
“TÊN ĐÁNG GÉT!!! CỨU TÔI!!!” nó hét lên!! Trong đầu chỉ có hình ảnh của hắn!
…
Chap 18
“TÊN ĐÁNG GÉT!!! CỨU TÔI!!!” nó hét lên!! Trong đầu chỉ có hình ảnh của hắn!
“RẦM!” cánh cửa bật tung!
Trong làn nước mắt, nó thấy hắn, một cảm giác kì lạ tuôn trong người nó! Bỗng nó khóc nhìu hơn!
“oa oa oa!!! Tên đáng gét!!! Hức hức!! sao you tới trễ vậy hả?” tâm trạng của nó như vỡ òa, trách móc!
Hắn nhìn nó, tim hắn thắt lại, gương mặt nó đầy vết thương, có cả máu nữa, tóc nó thì bị cắt nham nhở…điều làm hắn đau hơn là…nó đang khóc!!!
Hắn nghiến răng, trừng mắt nhìn bọn chúng!
“tụi bây!!! Tụi bây phải chết!!”
Rồi hắn xông lên như một con thú dữ, bên ngoài, ĐĂNG chạy vào, cởi trói cho nó! Cậu ko biết nói j, bởi cậu biết vì cậu mà nó ra nông nỗi vậy!
…
Trở lại 1 tiếng trước,
“ĐĂNG!” VÂN chạy vào phòng hội trưởng, có lẽ lương tâm đã ko cho phép cô làm ngơ chuyện VI hành hạ nó, cô quyết định nói cho ĐĂNG biết!
“hả?” ĐĂNG bất ngờ!
“TINH MI…TINH MI…hộc hộc!!”
Nghe đến tên nó,
ĐĂNG liền sốt sắng, hôm nay nó đã nghỉ học ko phép!
“TINH MI bị VI bắt, bây giờ đang ở nhà kho phía sau trường!! cậu…cậu mau…”
“RẦM!”
“cái j?” hắn đạp cửa xông vào, hồi nãy đi ngang qua phòng hội trưởng, hắn đã vô tình nghe đc!!!
“cô nói cái j? đứa nào dám đụng tới MI?” hắn thô bạo, nắm vai VÂN mà hỏi! vậy là linh cảm của hắn đúng sao?
“cậu ấy…cậu ấy!!! vì tuần trước, do MI mà cậu đánh ĐĂNG…nên…VI nói là muốn trả thù cho ĐĂNG!!!” VÂN nói giọng run run.
“khốn nạn!” hắn hét lên, buông VÂN ra một cách thô bạo!
“cô ấy mà bị j…thì tôi ko tha cho mấy người!” hắn nói xong rồi bỏ đi!
ĐĂNG liền chạy theo thì bị VÂN nán lại…
“mình…mình xin lỗi!!! một phần là do mình!!! Cậu…làm ơn tha cho VI nhaz!!! Vì yêu cậu nên VI mới…” VÂN nức nở!
ĐĂNG hất tay VÂN ra, cậu ko nói j, bỏ đi!
…
Hiện tại,
“cậu buông ra đi! Đừng chạm vào MI!” hắn hất tay ĐĂNG ra khỏi người nó.
Hắn bế nó lên “vì cậu mà MI bị vậy! cậu ko có tư cách đụng vào MI!” nói xong, hắn đưa nó tới bệnh viện!
ĐĂNG điếng người, hắn nói đúng, vì cậu mà MI ra nông nỗi như vậy!
“ĐĂNG…cậu…”
ĐĂNG ngước lên, thì ra là VI!!
“cậu…cậu…thực ra mình làm vậy chỉ vậy cậu thôi!!! Mình…mình!!!” VI lắp bắp, hồi nãy may là nhỏ trốn kịp, ko thôi chắc cũng bị hắn xử!
ĐĂNG liếc nhỏ, lạnh lùng, nhỏ khẽ run lên.
“BIẾN!!” ĐĂNG hét lớn.
“cậu…cậu…làm ơn mà! Đừng đới xử với mình như vậy!! làm ơn đi!!! Cậu biết mình yêu cậu mà!làm ơn!!!” VI chạy lại, ôm ĐĂNG từ phía sau!
“yêu tôi!!!” ĐĂNG cười khẩy, “thật là một sự sỉ nhục đối với tôi!” ĐĂNG ngữ khí lạnh lùng, hất tay nhỏ ra rồi bước đi!
VI như một cái xác ko hồn sau khi nghe câu đó!!! Sỉ nhục sao? Rồi nhỏ bất lực nhìn ĐĂNG bước đi!
Trong người ĐĂNG như có một cái j đó trỗi dậy, một con mãnh thú, lạnh lùng, tàn bạo, thủ đoạn!!!
“MI! cậu phải là của mình!!” ĐĂNG khẽ nói rồi bước đi!
…
3 ngày sau,
Nó vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, gia đình nó biết chuyện đã báo cảnh sát bắt VI!
Từ hôm nó nhập viện, hăn luôn bên nó 24/24, luôn dõi theo nó!
Bác sĩ nói vì nó bị bỏ đói, bị đánh đập, ko những vậy còn bị shock nặng nên nó phải ở lại bệnh viện để theo dõi!
Nó đã bất tỉnh từ lúc hắn đưa nó vào đây, trước khi ngất đi nó còn khẽ cười nói “cám ơn!! Đồ đáng gét!!”.
Đã 8h tối rồi, hắn ngồi tại giường bệnh của nó, mong nó tỉnh dậy biết bao!
Nhìn những vết thương trên gương mặt nó, hắn quặn đau, mong người bị đánh, người phải chịu nỗi đau này là hắn.
“làm ơn! Tôi xin em! Tỉnh dậy đi!” hắn khẽ hôn lên tay nó!
“ưm…đồ…đáng…gét!!!” nó khẽ nói, đoi mắt vẫn nhắm chặt!
Hắn như người đi giữa sa mạc tìm đc nước! hắn vui mừng! nó tỉnh dậy rồi sao?
“TINH MI! anh đây!” hắn nắm chặt tay nó!!
“ưm…cứu tôi…cứu tôi!!! Tên đáng gét!!! Tôi sợ lắm…đau quá đồ đáng gét ơi…tụi nó đánh tôi kìa…làm ơn…tôi đau lắm!!!” nó nói sảng, mắt vẫn ko mở ra!
Trên gương mặt hắn khẽ rơi một giọt nước mắt, tim như chết đi khi nghe nó nói…khóc!!! Hắn đang khóc sao? Một thằng con trai…Đang khóc!
“tôi…tôi…xin lỗi em!!!” hắn nắm chặt tay nó, giọt nước mắt của hắn rơi vào tay nó!
Chap 19
“nè…đáng gét!!! Ai…làm you…khóc vậy”
Nó khẽ mở mắt, trong mơ, hình như nó nghe tiếng hắn, mới mở mắt thì đã thấy hắn ngồi khóc!!
Đôi mắt hắn mở to, nó ko nói sảng, nó…nó đã tỉnh dậy!!!
Hắn vui mừng đến nỗi đơ cả người! hắn đang mơ sao?
“ưm…tui…khát!!!” nó nói với giọng yếu ớt! bây giờ, đến cả mắt nó mở còn ko nổi!
Hắn bừng tỉnh, “anh…anh lấy nước cho em!!!”
“khoan!!” nó kêu hắn lại.
Nó đưa tay sờ gương mặt hắn, “sao you…gầy quá vậy?…you đang khóc hả? đừng…khóc nhaz!!” nó yếu ớt đưa tay lau nước mắt trên mặt hắn!!
“cám ơn em!”hắn khẽ hôn lên trán nó!
Cám ơn? Hắn lại cám ơn nó!! ở buổi tiệc sinh nhật, hắn cũng đã cám ơn nó! Hắn cám ơn vì cái j?
“em đợi anh một tí!! Anh đi lấy nước cho em!!”
Nó nở một nụ cười yếu ớt nhìn theo bóng hắn!
1h sáng, cả nhà đến bệnh viện khi nghe hắn nói là nó đã tỉnh dậy!!( hắn và gia đình nó thân thiết rồi đấy!!!keke!!)
“con gái!” mẹ nó mở cửa phòng, chạy vào ôm nó.
Bỗng nó cũng rưng rưng, nước mắt trào ra, nhưng vì còn đang yếu nên nó ko nói đc j ngoài hai 4 chữ “con xin lỗi mẹ!”. ít nhất bây giờ nó còn gia đình bên cạnh…ừm…còn có hắn nữa chứ!!!
1 tuần sau, nó đc suất viện!
Nó đến trường với mái tóc ngắn xù, trông nó ngộ ngộ nhưng lại dễ thương vô cùng!( hic! Tóc nó bị con VI cắt hết rồi!!)
Đang bước vào thì nó cảm giác cặp nó bị nhấc bổng lên!
“để anh xách cho!” quay lại thì nó thấy hắn, tay đang cầm cặp của nó!
“sặc! tui tự làm đc mà!” nó với tay lấy lại cái cặp!
“nghe lời chút đi!!! Em còn yếu mà” hắn vẫn ko lung lay!
Nó xụ mặt xuống, chu mỏ đáng yêu! * yếu j chứ! nguyên một tuần ở nhà chán thấy mồ!!*
Rồi nó nhớ tới ĐĂNG! Ko bik giờ này ĐĂNG như thế nào, cả con NHƯ nữa! “ừm…tui đi đây một chút!!”
Như đoán đc ý nó, hắn nắm tay nó lại.
“ĐĂNG…cậu ấy…nghe nói đi du học MĨ rồi!!!” hắn khá lúng túng!
“sao?” nó bất ngờ!
“sau vụ của em, anh ko thấy cậu ấy nữa!!! hình như cậu ấy đi du học rồi!!” hắn gãi đầu!
“vậy…vậy à?” nó buồn, nó mất đi một người bạn thân rồi sao? Nước mắt nó lăn dài trên má! Tên ĐĂNG đáng gét!! Sao đi mà ko chào nó chứ?
“đừng mà!! Làm ơn đừng khóc!!!” hắn bối rối!! lau nước mắt cho nó!! Hắn thực sự ko muốn nhìn thấy nó khóc tí nào!!
“ừm!! tui ko sao?” rồi nó nghiến răng “hừ!! tên đó đi mà ko chào!! Đợi khi hắn quay lại đi!! Tui sẽ xử hắn!!!” nó hùng dũng tuyên bố!
“hì!!” hắn cười trước vẻ con nít của nó!!
Nó và hắn típ tục bước trên sân trường đầy nắng, ko gian bình yên, như chờ đợi một cơn bão khác ập tới!
…
“CHÀO MỪNG BẠN MI TRỞ LẠI VỚI 11B15”
Mới vào lớp nó đã bị đập vào mắt cái băng rồi màu đỏ in dòng chữ to đó!
Rồi tụi bạn của nó chạy lại ôm nó…làm nó mới khỏe mạnh cũng muốn bệnh trở lại!!!
Con NHƯ từ trong đám bạn nó chạy ra, (NHƯ và nó học khác lớp!) ôm nó rồi khóc nức nở!!!
Nó hơi bị ngán ngẩm…con bạn nó hình như thái hóa!!! Nó đâu phải vừa chết đi sống lại đâu?
“ưm…ngoan ngoan nín nào!!!” nó vỗ lưng con bạn của nó!!!
…
3 ngày nữa trôi qua, nó hơi thấy trống văng bởi sự thiếu vắng của ĐĂNG!
Nhưng…quan trọng là…bài vở của nó!!! Nó nghỉ gần 2 tuần chứ đâu ít!!!
“haizzzzzzz!!! Ko muốn làm đâu!!! Hờ hờ!!!” nó gục đầu xuống bàn trước đống bài tập đầy ắp!!!
“cộc! cộc!!” là tiếng gõ của!
Nó ngạc nhiên!! Nếu là anh nó thì anh nó đã….đạp cửa xông vào rồi!!! còn papa mama thì ko bao giờ vô phòng nó!!!
“ờ!!! Vô đi!!! Cửa ko khóa!!!” nó nói vọng ra.
Cánh cửa đc mở…nó ngạc nhiên…là…là hắn!!! hắn làm j ở đây?
“you…you!!!” nó lắp bắp trước sự xuất hiện của hắn trong nhà mình!!!
“đừng ngạc nhiên vậy chứ? ba mẹ em cho anh vào rồi!!” hắn nhăn mặt trước sự bất ngờ của nó!( hê hê!!! Ko chừng papa mama nó coi hắn là con rể rồi ko bằng!!hắc hắc!!!)
“nhưng you làm j ở đây?” nó thắc mắc!
Hắn tiến lại chỗ của nó, lấy đống sách vở trên bàn nó, lật qua lật lại.
“à!!! Anh đang tính làm gia sư…miễn phí!!” hắn bình thản, mắt vẫn dán vào vở của nó!
“gia…gia sư!!!” nó ngạc nhiên!!! Hắn…con của tỉ phú mà phải đi làm gia sư sao?
“haizzz!!! Em ngốc hay giả ngốc đây!! Thành tích học tập của em tệ quá!! Anh làm gia sư miễn phí em còn ko muốn sao?” hắn nói với giọng trách cứ!
Nó hơi xấu hổ trước lời hắn nói…Nó ngu tới vậy seo? ờ mà…ngu thiệt!!!
Thôi thì…chỉ có hắn mới cứu đc nó thôi!! Hắn học lớp 11B1, giỏi nhất khối!!! ok!! Có thể tin tưởng đc!!!
Chap 20
Đã đc 1 tháng hắn làm gia sư cho nó! Hắn dạy hay lắm nhaz!!! Thành tích của nó tăng lên đáng kể! từ vị trí bét trong lớp!! bây giờ nó cũng lên hạng giữa rồi!! nhưng có vẻ hắn vẫn chưa hài lòng, ngày ngày vẫn đều đặn dạy nó với mong muốn là nó phải hạng nhất!!
“ko đc!! Em làm sai rồi!! làm lại đi!!” hắn trả lại nó quyển vở!!
“ừm!!! mệt quá à!!! Nghỉ 5 phút nhaz “thầy”!!” nó làm nũng!!
“ok!!” hắn ko bao giờ thoát đc chiêu đó của nó!!!
Đc ngồi nghỉ, nó ngồi suy nghĩ vu vơ…bỗng nó nhớ ra một chuyện!!
“ừm…you nói hơn tui 1 tuổi…vậy tại sao you lại ở lại lớp vậy?” nó hỏi!!
Hắn nhìn nó.
“em muốn biết sao?”
Ko ngần ngại nó gật đầu!!
Hắn khẽ cười rồi chậm rãi kể nó nghe cho nó cái quá khứ ko mấy tươi đẹp của mình!!
…..
13 năm trước,
Hắn, con của một tỉ phú, từ nhỏ sống trong sự giàu sang sung sướng, người ngoài nhìn vào cứ nói rằng hắn thật may mắn khi đc sinh ra trong một gia đình như vậy!!! nhưng có ai biết đc…gia đình hắn ko hề đẹp đẽ như bề ngoài của nó!!!
Mẹ hắn cưới ba hắn cũng chỉ vì tiền, bà đã dùng hắn để ràng buộc ông!!! Vì vậy từ nhỏ hắn đã phải sống trong sự hắt hủi của mẹ bởi dưới mắt bà hắn chỉ là công cụ để bà rút tiền của ba hắn!!! nhưng ba hắn thì khác, ông vẫn yêu thương hắn, xem hắn là cả cuộc sống của mình!!!
Rồi một ngày, bà ta công khai chuyện đang ngoại tình với tên quản gia trong nhà!!!
“cô…cô nghĩ j mà lại làm chuyện đáng xấu hổ như vậy hả?” ba hắn giận dữ!!
“thì sao nào? Tôi đã sinh cho ông một đứa con trai rồi còn j? ông đã có người nối dõi! Tôi đáng đc nhận tự do chứ” mẹ hắn nói với giọng chanh chua!
“cô…cô!!”
“tôi thì sao?”
“thật là mất mặt mà!!!” ba hắn như bỏ cuộc, ông quay đi, che giọt nước mắt đang lăn trên má!!!
…
Họ đâu biết rằng hắn đang đứng ở ngoài cửa, nghe hết tất cả, hắn cố gắng lấy tay che miệng lại nhằm nén lại tiếng khóc!!
“hức hức!!” hắn đã ko làm đc!!!
Mẹ hắn nghe thấy, liền mở cửa, lôi hắn vào.
“hừ!! ông dạy con như vậy sao? Người lớn nói chuyện mà dám nghe lén sao?” rồi bà tức giận ném ly nước xuống sàn!
“choang!” tiếng li vỡ vang lên chói tay.
Mặc dù ba hắn đã nhanh chóng che cho hắn, nhưng một mảnh vỡ vẩn đâm vào tay hắn!
……
Nói tới đây hắn liền săn tay áo lên cho nó coi cái vết sẹo năm nào!!!
Hắn đang tính típ tục kể thì…
“thôi!!! Stop!!! Tui…tui ko muốn nghe nữa đâu!!” nó cúi mặt xuống xấu hổ!!
Nó tự trách mình! Nhiều chuyện làm chi để bây giờ hắn phải khơi lại nỗi đau!!!
Hắn cười, xoa đầu nó!!
“vậy anh tóm tắt lại vậy!!!”
“đừng!!! tui ko…” nó từ chối!
Nhưng hắn vẫn típ tục!
“2 ngày sau bà ta bỏ đi với tình nhân!! Và…đã chết trong một vụ tai nạn!!! ba anh sau khi nghe tin, đã lao vào công việc để xóa đi hình ảnh bà ta!” hắn khẽ nhắm mắt lại rồi típ tục “em tin nổi ko? Anh biết…ba anh giờ vẫn còn iu bà ta!!!”
Nó tròn mắt!!!
“yêu…yêu sao?”
“đúng vậy!!! ông ta lao vào công việc, quên luôn đứa con này!!” hắn nói trong khi vẫn cười, nhưng sao nó thấy nụ cười đó chua xót quá!!!
“sau đó…anh bị trầm cảm 1 năm đến khi đi học lại thì cũng như cái máy vô hồn!!! vô hồn…đến khi gặp đc em!!!”
“hả?…hả?” nó ngạc nhiên!!
“hì!! Ko có j!!! học típ đi!!!” hắn quay mặt đi!
Nó khẽ ôm hắn từ phía sau!!!
“nè!!! You…you buồn lắm...