* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Truyện Tội Lỗi Full Chap Đọc Online

sợ hãi hơn nhưng giọng vẫn run run “Cậu xin lỗi! Cậu không hiểu sao không kìm lại được!”, Lan vẫn thu mình ngồi im không nói càng khiến tôi sợ hơn. Tôi sợ Lan sẽ bỏ tôi mà đi, sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi và không biết như thế thì hoàn cảnh của Lan sẽ như nào. Đưa đôi mắt len lén nhìn Lan tôi nói tiếp “Cậu cũng không hiểu nổi mình nữa! Cho cậu xin lỗi! Coi như cậu chưa từng tồn tại cũng được”, Lan vẫn im lặng không buồn nhìn tôi, khuôn mặt đã ngước lên không còn cúi gục vào chiếc đầu gối. Đột nhiên Lan cất giọng lạnh lùng “Xuống phòng khách! Cháu và cậu sẽ nói chuyện”, không chờ tôi đồng ‎ y’ Lan cất mình khỏi giường rồi đi xuống nhà để mặc tôi ngồi tần ngần trên giường.
Hít một hơi thật dài tôi vào nhà WC rửa mặt để tỉnh táo hơn và cũng suy nghĩ phương án trả lời Lan, những giọt nước máy mang mùi clo thốc vào mặt làm tôi tỉnh táo hơn, tôi quyết định sẽ nói hết sự thực, tôi không thể vòng vo tìm cách lấp liếm nữa, dù sao thì cũng nói ra hết suy nghĩ của lòng mình trước khi Lan có thể mãi mãi không nhìn mặt tôi nữa. Với lấy chiếc khăn khô lau qua mặt, đưa chiếc lược chải qua mái tóc rối bời vì vò đầu bứt tai tôi xuống nhà với tinh thần sẵn sàng đón nhận những lời xỉ vả thậm tệ nhất từ Lan.
Lan đang ngồi trên chiếc salon khuôn mặt kiều diễm mang nét buồn mang mác, đôi mắt tròn xoe long lanh hướng vào tôi nhưng có cảm giác là ánh mắt Lan đang để ở nơi nào xa lắc lơ. Tôi cất giọng trước “Chuyện vừa nãy cậu không có ‎ y’ gì! Tại cậu không kiềm chế được bản thân”, Lan chuyển ánh mắt sang lọ hoa đang cắm để đầu bàn cất giọng “Tại sao cậu làm thế! Cháu là cháu cậu cơ mà”. Tôi hít thật sâu để lên tinh thần rồi trả lời “Cậu biết! nhưng cậu …” tôi hơi ngập ngừng dừng lại, Lan vẫn đều đều tiếp vào giọng tôi “Cậu làm sao?”. “Cậu… Chẳng biết nói thế nào cho cháu hiểu nhưng cậu có tình cảm với cháu từ ngày đầu gặp mặt. Cậu đã cố lấy lòng cháu, cố kiếm cớ chụp ảnh để đứng cùng với cháu, cậu để ‎ y’ từng cử động của cháu, có lẽ cái đấy cháu không nhận ra”, Lan vẫn im lặng như để tôi nói tiếp, “Cậu có cảm giác là cậu rất hiểu cháu! Cậu nhớ khi cháu chạy ngang qua cậu và hát khe khẽ “I’ve never wana hear you say” cậu biết là cháu thích BSB, và cậu cũng biết là câu hát đấy cháu muốn dành cho mẹ cháu khi mà mẹ cháu vừa mắng cháu(cái này tự dưng tôi nghĩ ra lúc nói chuyện với Lan)”, dường như câu nói này có tác động đến Lan, Lan quay sang nhìn tôi đôi mắt đã bớt hờn trách cất lời “Thế còn chị! Chẳng lẽ cậu có tình cảm với cả cháu và chị?”
Tôi thực sự bối rối với câu hỏi này mặc dù nó xuất hiện là điều tất nhiên, tôi không thể nói là tôi yêu cùng lúc cả Lan và em được, tôi không thể nói là những đường cong chết người gương mặt kiều diễm tính cách ngây thơ giọng nói ngọt ngào của Lan làm tôi không muốn Lan thuộc về ai cả. Tôi cố nặn cho mình một khuôn mặt sầu thảm rồi nói tiếp “Khi cậu gặp cháu! Cậu và chị vẫn chưa yêu nhau! Tình cảm cậu dành cho cháu là thật nhưng cậu biết nó sai trái! Cậu muốn dập tắt sự sai trái đấy bằng một tình yêu khác, và cũng không thể phủ nhận là cậu cũng rất yêu chị, nhưng trong tâm trí cậu chưa bao giờ phai nhòa hình bóng cháu. Cháu thấy lúc nào cậu cũng tìm cách ở bên cháu, sợ cháu sẽ yêu ai đấy mặc dù cậu biết là cậu không có cơ hội”. Cháu tôi vẫn im lìm không nói chỉ có cánh mũi nhỏ phập phồng trên gương mặt trái xoan thanh tú. Tôi nuốt nước bọt xuống cái cổ hong đang khô khan nói tiếp “Ngày noel cậu tìm đến cháu cũng là ngày cậu và chị chia tay” Lan ngước mắt nhìn tôi như có y’ kinh ngạc, tôi vẫn tiếp lời “Lúc đấy cậu định đến bên cháu, tâm sự hết mọi thứ với cháu, nhưng khi nhìn thấy cháu và Minh cậu đã dằn lòng lại mà nói dối. Cậu đã rất đau lòng khi biết cháu thuộc về người khác! Cậu đã bia rượu cả đêm và chìm trong ăn chơi từ hôm đấy! Cậu tránh gặp cháu cả năm nay vì không muốn thấy cháu hạnh phúc bên Minh. Chiếc dây chuyền cậu tặng cháu cũng chỉ muốn là cậu luôn ở bên cạnh cháu để che chở cháu, muốn ở sát với trái tim cháu nhất”
Không nhìn vào lọ hoa trên bàn Lan quay mặt nhìn ra phía cửa ra vào như muốn tâm hồn thoát khỏi căn phòng này để không phải day dứt trong những khó xử. Tôi đưa lưỡi liếm bờ môi khô khốc “Chuyện hôm nay cậu mất kiểm soát là do cả năm nay cậu được gặp cháu ít quá! Cậu nhớ cháu lắm! Cũng từ lâu rồi cậu cũng chưa biết đến tình yêu thực sự là thế nào! Cậu xin lỗi cháu! Đấy là tất cả những gì cậu muốn nói với cháu”. Lan thu đôi mắt đen láy dưới hai hàng mi cong vút đang nhìn ra cửa để hướng về tôi “Cậu biết cháu đang ở hoàn cảnh nào không”, tôi bối rối mấp máy môi định trả lời thì Lan đã không để tôi nói tiếp “Cháu đang từ một người sống vui vẻ yêu đời thành người chẳng thiết sống. Gia đình cháu cứ tưởng hạnh phúc là thế hóa ra là hạnh phúc giả tạo. Nếu cháu không phát hiện ra thì cái hạnh phúc giả tạo này kéo dài bao lâu nữa” ngừng một lúc lấy hơi Lan tiếp trong cái giọng bắt đầu lạc đi “Bố cháu! Người luôn dạy cháu điều hay lẽ phải, dậy cháu cách phải biết làm gương cho em cháu, khuyến khích cháu tự tin và tự vẫn động trong mọi công việc, người mà cháu luôn thần tượng giờ lại thành, cháu xin lỗi phải gọi bố cháu như này nhưng cháu vẫn gọi, “kẻ ngoại tình””
Bờ vai Lan đã bắt đầu rung lên “Đúng là mẹ cháu chỉ biết tiền và tiền, chỉ suốt ngày đay nghiến bố cháu! Nhưng mẹ cháu cũng cốt sao đem lại cuộc sống tốt cho gia đình, mẹ cháu tuy bề ngòai chê bai, bất cần bố cháu nhưng trong sâu thẳm cháu biết mẹ cháu cũng yếu đuối lắm. Bố cháu bảo sẽ để lại tất cả cho mẹ con cháu nhưng cái cháu cần là một gia đình, cháu không muốn chia li thế này cậu hiểu không. Cháu cảm thấy vừa thương bố cháu vừa hận bố cháu. Cháu khó xử lắm cậu ah” những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt kiều diễm của Lan, tôi không cầm lòng lại được ngồi dậy tiến đến bên Lan để cho Lan dựa vào tôi khóc nhưng Lan đã xua tay “Cậu cứ ngồi yên đấy” làm tôi hụt hẫng ngồi lại ghế với trái tim đau nhói. Ngừng một lát để bớt những cơn nấc Lan nói tiếp “Còn anh Minh! Cháu yêu anh ấy vì cháu tìm thấy ở anh đấy nét nào đấy giống bố cháu nhưng càng ngày cháu càng thất vọng. Suốt gần năm trời yêu nhau anh ấy chỉ được 2 tháng đầu là quấn quyt còn từ khi bập vào game thì chẳng thấy mặt đâu, ăn uống thì thất thường, đến nhà tìm toàn phải ra quán game gọi. Cứ gặp là hỏi cháu có tiền không để trả nợ chú quán game. Yêu cháu mà gần năm mới cho cháu đi xem phim được một lần. Yêu cháu mà cháu ốm cũng không hay, khỏi rồi mới bảo là sao không bảo anh ấy, để anh ấy nhờ bạn cháu mua thuốc với mua đồ ăn cho. Những lúc cháu cần anh ấy thế này thì anh ấy lại bận ở những hàng game nào rồi, cháu chẳng thể nào bảo được, có lẽ game đã ngấm vào máu anh ấy rồi.”
Tiếng khóc đã trở lại với Lan từ lúc nào “Sao những người cháu tin tưởng, những người cháu đẳt trái tim, đặt hy vọng, đặt sự ngưỡng mộ vào lại như thế hả cậu, chẳng lẽ cháu không xứng đáng có được một hạnh phúc nhỏ nhoi thôi ah? Chẳng lẽ từ trước đến giờ cháu sống xấu xa lắm sao mà ông trời bất công với cháu thế”, tôi vội vã xua tay lắc đầu “Không! Hòan tòan không phải vậy! cháu còn xứng đáng hơn gấp 100 gần 1000 lần ấy chứ”, “Vậy sao giờ cháu thế này! Cháu suy sụp cháu chỉ còn biết đến có cậu! cháu nhìn thấy bố cháu chở tình nhân vào khách sạn cháu như người mất hồn, cháu chỉ biết theo bản năng là tìm đến với cậu. Dường như cháu chẳng còn có ai nữa”, hơi ngừng lại rồi Lan đưa ánh mắt u óan nhìn tôi “Vậy mà cậu! Cậu làm cháu muốn thất vọng về cậu lắm cậu biết không! Cháu buồn lắm cậu biết không! Cháu không muốn làm tổn thương cậu tí nào cả! Giờ cháu chẳng biết thế nào nữa! Cháu thấy bối rối lắm”. Tôi thẫn thờ nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhưng bị nhiều nỗi đau đổ xuống đầu cùng lúc như thế tôi không biết là mình có chịu nổi được không khi từng đấy tai họa ập xuống đầu như thế. Nhìn cháu tôi vẫn có thể ngồi phân tích nói chuyện mà tôi thấy cháu mình bản lĩnh thế. Nhìn lại mình sao tôi thấy một thằng làm cậu mà không có được bản lĩnh bằng một nửa cô cháu mình thế. Chỉ biết chạy trốn cảm xúc bằng những đêm bay không biết mệt, bằng những lần nhấp nhô trên cơ thể nõn nà của không biết bao cô gái. Một cuộc sống đầy vô nghĩa.
Cả hai cậu cháu cứ ngồi im mỗi người dường như theo đuổi y’ nghĩa riêng của mình cho đến khi tiếng cháu tôi vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nhưng căng như dây đàn “Thôi cậu lên phòng nghỉ đi! Cháu cũng không muốn như thế này để tâm trạng mình xấu đi nữa cậu ah”, tôi gật đầu như cái máy ngồi dậy “Cháu cũng lên luôn đi, vào nằm nghỉ ngồi dưới này không có điều hòa khó chịu lắm, cậu sẽ ngủ phòng ông
bà, cháu cứ nằm phòng cậu!” Lan gật đầu khe khẽ rồi bước sau tôi lên càu thang.
Lên đến tầng 2 tôi quay lại nhìn Lan với ánh mắt buồn bã đày ân hận nhưng cũng chứa chan tình cảm rồi bước về phòng bố mẹ, tôi mở cánh cửa phòng định lao vào giừờng vùi đầu vào chăn đệm và hơi lạnh của máy điều hòa để quên đi cái khoảnh khắc này thì một vòng tay thon thả từ phía sau vòng lấy ôm vào tôi, cùng với một bộ ngực mềm mại áp mạnh vào lưng tôi. Bản năng của một thằng con trai từng trải cho tôi biết rằng đấy là vòng tay của Lan, đó là cái ôm của một người con gái dành cho một người con trai chứ không phải là cái ôm của đứa cháu dành cho người cậu họ. Cánh cửa thiên đường dường như vừa mở ra trước mặt tôi. Tôi nở nụ cười hạnh phúc và từ từ quay người lại.
Gỡ bàn tay thon thả đang ôm ngang eo, tôi quay đầu lại. Lan với gương mặt đẫm lệ đang cố ôm lại tôi rúc vào ngực tôi khe khẽ thốt trong làn nước mắt “Đừng bỏ Lan, Lan cô đơn lắm”, cách xưng hô kỳ lạ của Lan khiến tôi biết rằng những lời nói tôi dành cho Lan lúc nãy là không hề vô nghĩa. Tôi cúi xuống nâng khuôn mặt kiều diễm đang nhòa đi bởi những giọt sương mai, âu yếm nói “Anh yêu em, Anh sẽ không đời nào bỏ em đâu”. Lời nói yêu từ tôi, một người cậu nói ra với cháu gái, dù có sự chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn nhìn thấy sự thảng thốt trong Lan, ánh mắt Lan có gì đó sợ hãi nhìn tôi, bờ môi Lan run run như muốn nói điều gì đó nhưng không kịp bởi đôi môi khô khốc của tôi đã áp vào đôi môi Lan. Bàn tay Lan đang ôm chặt lấy tôi bỗng muốn đẩy tôi ra khỏi người Lan nhưng đời nào tôi chịu rời xa Lan, người mà tôi đã khao khát bao lâu nay, tôi vòng tay ômg chặt Lan vào lòng, những cái giãy của Lan lặng dần theo những nụ hôn của tôi dành cho Lan. Đôi môi tôi cứ áp vào môi Lan rồi lại rời ra rồi lại áp vào, chiếc lưỡi của tôi không dám luồn vào miệng Lan như bao lần tôi hôn các cô gái khác. Tôi hôn lên gương mặt trái xoan, hôn lên hàng mi cong như liễu rủ vẫn còn đọng những hạt sương mai mặt chát, tôi hôn lên mái tóc rối bời của Lan, tôi hôn lên chiếc mũi dọc dừa thằng tắp, dường như đôi môi không bỏ sót một chỗ nào trên gương mặt kiều diễm của Lan.
Tòan thân Lan cứ run lên nhè nhẹ trong vòng tay tôi, bờ mi khép hờ vẫn thi thoảng có những hạt lệ trong vắt tuôn ra. Tôi vòng tay bế Lan lên rồi đi về phòng mình, đôi mắt Lan vẫn nhắm nghiền, hơi rúc mặt vào ngực tôi, đôi bàn tay Lan đã bắt đầu chuyển động ôm lấy cơ thể tôi. Đặt Lan lên giường tôi nằm xuống bên cạnh ôm chặt Lan vào lòng bàn tay vuốt những sợi tóc rối, đôi môi vẫn không ngừng hôn lên khuôn mặt đẹp không tì vết ấy. Lan hơi cựa mình rúc sâu vào ngực tôi như muốn trốn tránh đôi môi tham lam của tôi “Từ từ nào” giọng Lan trống không vang lên nhẹ nhàng. Tôi mỉm cười dừng đôi môi tham lam của mình lại “Anh không muốn dừng đấy”, Lan lại úp mặt vào ngực tôi như muốn che đi sự ngại ngùng “Đừng bỏ cháu nhé! Đừng rời xa cháu nhé!”, tôi bật cười vì câu nói ngô nghê của Lan, vòng tay xiết chặt bờ eo thon thả của Lan vào lòng tôi trả lời “Phải là đừng bỏ em chứ!” Lan đấm nhẹ vào ngực tôi nhỏ giọng “Chưa quen”.
Tôi và Lan nằm bên cạnh nhau suốt cả chiều hôm ấy, tôi như được viên ngọc qúy đã ao ước từ bao lâu nay nên tôi nâng niu Lan lắm, tôi chỉ ôm, chỉ thơm lên môi lên má, ôm bờ eo thon thả tôi không dám đi xa hơn sợ hạnh phúc bất ngờ vừa đến với tôi sẽ tan biến. Tôi và Lan chẳng buồn ăn uống cứ nằm bên nhau thủ thỉ tâm sự. Vuốt sợi tóc mai lòa xòa trên gương mặt dễ thương tôi nhẹ nhàng hỏi Lan “Anh cứ tưởng em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh và hận anh lắm” Lan nhỏ nhẹ “Em cũng không biết nhưng khi nhìn bóng anh bước vào phòng chuẩn bị đóng cửa em có cảm giác em sắp mất đi cái gì lớn lắm và em lao vào ôm anh như bản năng”, tôi nhìn Lan ánh mắt hơi tò mò “Thế tình cảm của em với anh nó có từ bao giờ”, Lan thẹn thùng cúi mặt giọng hơi ngượng ngùng “Từ lúc anh choàng cho em cái áo khoác em đã cảm thấy có một cảm giác rất lạ, một cảm giác rất khó nói vừa gần gũi vừa tình cảm, khi em thọc tay vào áo chạm vào mấy chiếc kẹo em đã rất hạnh phúc. Lúc anh về Hà Nội em đạp xe chạy về tiền anh nhưng xe tuột xích nên em đã phải bỏ xe đạp giữa đường để chạy cho kịp tiễn anh. Tờ giấy đưa anh em đã chuẩn bị từ đêm hôm trước đấy” dừng một chút Lan lại tiếp “Nhưng khi anh lên HN không thèm điện thoại hay gửi cho em một lời nhắn trên nick nào em đã nghĩ anh không có chút tình cảm gì với em! Và anh là cậu em nên em cũng sợ lắm!”
Tôi bồi hồi để tâm trí quay trở lại ngày xưa, ngày Lan bước những bước dọc lối vào nhà ông nội với gương mặt chói lòa, ngày Lan ôm tôi đặt nụ hôn phớt lên má tôi khi nhận quà sinh nhật, ngày Lan bảo muốn đứng cạnh người yêu ngắm hoàng hôn bên cánh đồng vàng trĩu bông lúa chín. Giờ tôi đã có thể là người đấy rồi, giờ tôi đã dành lại được bóng dáng yêu kiểu ấy rồi, tôi thấy vui và hạnh phúc quá. Lấy được lại cái tưởng như đã mãi mãi mất làm lòng tôi phấn khích khôn tả. Chợt tiếng Lan lại ngọt ngào vang lên cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi “Ngày em biết anh có người yêu cháu cũng hơi buồn, nhưng nhìn ánh mắt anh say sưa khi kể về chị ấy em cũng thấy vui lây và em cũng muốn gặp chị” giọng tôi buồn buồn “Ngày ấy tuy yêu chị nhưng anh cũng luôn sợ có ai đó đến gần em, thế nên anh mới tìm mọi cách để bên em, anh không muốn em có thời gian để ai đó tán tỉnh cả”, “Vậy sao chị và anh lại chia tay?” tôi ấp úng đáp “Anh cũng không thể trả lời chính xác chỉ biết rằng anh và chị đã ở hai thế giới khác nhau lắm rồi”, và không để Lan hỏi thêm nữa tôi ghì chặt Lan vào ***g ngực “Anh sẽ không để mất em đâu! Không bao giờ”.
Những ngày Lan ở nhà tôi Lan vui như một con chim sáo nhỏ, suốt ngày líu lo mọi phiền muộn dường như đã rời xa Lan từ bao giờ. Lan đặt cho tôi một cái nick là “Anh già” để có thể gọi trước mặt mọi người và xưng trống không. Mẹ tôi hỏi sao lại gọi thế thì Lan cong môi vào mặt tôi mà nói “Tại cậu ấy như một ông già! Suốt ngày triết lí với suy tư”, tôi tất nhiên là chấp nhận cái tên vô điều kiện và không quên gọi Lan là Nhím vì động tí là xù lông bật tôi như Nhím. Những ngày bên Lan tôi gọi cho những chiến hữu thông báo đang bị cấm cung, nhắn tin cho “người yêu” báo tôi về quê chơi mấy tuần rồi tắt máy cất kỹ vào tủ. Sáng sáng tôi thức dậy chơi PS kệ cho Lan giặt giũ, lau nhà, nấu nướng trong tiếng hát líu lo vọng lên cả ba căn gác vắng người. Tôi nâng niu Lan lắm, tôi chỉ dám ôm, hôn vào đôi môi căng mọng, ôm lấy bờ eo tròn lẳn để ghì bộ ngực căng phồng áp vào ngực. Thi thoảng tôi có để tay mình trượt xuống bộ mông nảy nở đằng sau lớp váy bằng vải mềm mát rượi. Sau những ngày đầu ngại ngùng và tránh né những nụ hôn kiểu pháp Lan cũng dần đáp lại với những lầy quấn lưỡi đầy cảm xúc, những cái ôm chặt tôi đầy phấn khích.
Hơn 10 ngày ở bên tôi Lan gần như lấy lại được phong thái vui vẻ, yêu đời, mơ mộng như ngày nào, tôi cũng thấy mình như trẻ lại được vài năm bởi sự nhí nhảnh trên khuôn mặt đẹp kiểu diễm pha lẫn với sự ngây thơ trong sáng. Tuy tôi vẫn nhớ những đêm rú ga dọc bờ hồ, nhớ những li rượu tây nốc ừng ực trong tiếng cười khóai trá, nhớ những câu tán tụng của những “người yêu” chân dài da trắng với khuôn mặt ngây thơ giả tạo bởi son phấn nhưng Lan cũng giúp tôi phần nào tạm quên đi nỗi nhớ ấy. Một buổi sáng đang ngồi chơi PS thì Lan bước vào phòng nhìn tôi với ánh mắt lưỡng lự như có gì muốn nói. Đặt chiếc tay cầm xuống nền nhà mát lạnh tôi mỉm cười nhìn Lan “Sao thế Nhím! Có việc gì hả! hay làm cháy nồi gì rồi” khuôn mặt đang ưu tư liền giãn ra ngay bởi câu trêu của tôi, Lan tiến vào ôm cổ tôi rồi nói “Mai em về quê “Anh già” ạ”, tôi ngớ người “Nhà lại có việc gì nghiêm trọng hả” Lan lắc khẽ cái đầu đáp lời “Không em về để nói chuyện lại với bố mẹ thôi! Hôm trước em bỏ đi không thèm nói gì nên thấy hơi áy náy! Với lại về để kèm cái Vân Anh học nữa! giờ gia đình đang như thế sợ nó biết nó bỏ bê học hành thì khổ”. Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn cố ra giọng động viên “Uhm thế cũng được em về bảo ban với nói chuyện lại với bố mẹ. Cố gắng xem có thay đổi được gì không. Thế định về sáng hay chiều?”, Lan bỏ tay ra khỏi cổ tôi rồi nói “Em định trưa mai ăn cơm xong về! Anh già đưa em ra bến xe đấy” Tôi cười nhìn Lan “Tất nhiên rồi! sao dám để thằng nào đèo nhím của anh”. Chúng tôi nói chuyện thêm dăm ba câu nữa rồi Lan xuống nấu ăn để mặc tôi bên chiếc PS.
Tối hôm ấy tôi đưa Lan đi lên bờ hồ ăn kem, chọn mua cho Lan vài cuốn sách để Lan về quê đọc đỡ buồn chưa hết tôi còn đưa Lan ra hàng điện thọai chọn cho Lan một cái điện thoại để luôn giữ liên lạc với tôi. Lan nhất định chỉ chọn cho mình chiếc điện thoại có chức năng nghe, gọi và nhắn tin rẻ nhất trong cửa hàng và không chịu để tôi mua cái nào tốt hơn một chút “Chỉ dùng liên lạc với mỗi anh già thôi không cần cái đẹp! bao giờ liên lạc với anh khác sẽ chọn cái thật oách” Lan lè chiếc lưỡi hồng hồng ra trêu tôi. Tôi bật cười rồi cũng đồng ‎y’ để Lan chọn cái đó rồi thanh tóan tiền. Về đến nhà cũng đã hơn 10h bố mẹ tôi đã ngủ cả, tôi thơm nhẹ lên má Lan rồi về phòng dành cho khách ngủ, để Lan vào phòng tôi ngủ như mọi hôm.
Buối sáng khi còn đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng nhiên có một cơ thể mát rượi nâng cái vỏ chăn trườn vào rồi rúc vào ngực tôi. Mắt nhắm mắt mở tôi mở ra định ú ớ nói gì thì...

<< 1 ... 19 20 21 22 23 ... 28 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status