* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Giang Hồ Ân Cừu Ký Cực Hay Full Chap

nghi liếc nhìn y một cái, Phương Sách thành thực đáp:
- Ba tiếng đồng hồ trước đây đệ tử biết rõ chuyện này !
- Thí chủ xa cách cha mẹ hồi còn nhỏ ư ?
Phương Sách đau lòng vô cùng, ứa nước mắt ra rầu rỉ đáp:
- Chưa đầy tháng.. Thư Sinh mặt lỳ lại xen lời nói:
- Tội nghiệp thật ! ...
Tâm Tâm đại sư lại đưa mắt lườm y. Phương Sách không sao nhịn được liền ứa nước mắt ra và ngửng mặt lên nhìn trời. Tâm Tâm đại sư lại nói tiếp:
- Tiểu thí chủ Linh Đài trong sạch, Thiên Đình đầy đặn, địa cát vuông tròn, mày thanh mặt tú, chính khí lẫm lẫm và cũng là người rất trọng tình phú nghĩa ...
Thư Sinh mặt lỳ lại xen lời:
- Phải ! Y là người tâm địa quang minh, chứ không như những kẻ tiểu nhân chỉ hay dụng mưu kế ...
Biết thư sinh nói cạnh mình, nhưng Tâm Tâm đại sư giả bộ không nghe thấy gì cả.
Định lên tiếng nói tiếp, Tâm Tâm đại sư bỗng thấy phía đằng trước có một chiếc thuyền rẽ sương mù đi nhanh như bay tới. Người trên thuyền liền thưa rằng:
- Thưa bẩm chưởng môn, La Liên A Tôn đã bị Tử Vong thuyền giữ ở trên miền thượng du, xin chưởng môn đi cứu viện ngay.
Tâm Tâm đại sư nghe nói cả kinh, nhưng vẫn đứng ở đó đợi chờ Phương Sách trả lời, vì câu trả lời của Phương Sách lúc này quan trọng vô cùng nên ông ta lại hỏi Phương Sách tiếp:
- Tiểu thí chủ có muốn gánh vác sự an nguy của võ lâm hay không ?
Phương Sách bỗng quay đầu lại hỏi:
- Đại sư nói như thế có ý nghĩa gì ?
Tâm Tâm đại sư chưa kịp nói, thì chiếc thuyền trên thượng du đã trôi nhanh xuống. Hai đệ tử của Thiếu Lâm đứng ở đầu mũi thuyền, vẻ mặt rầu rĩ nói:
- Khẩn cấp ! Xin chưởng môn mau mau đi cứu viện !
Tâm Tâm đại sư gượng trấn tĩnh, không thèm nhìn hai đệ tử kia, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Phương Sách mà trả lời câu hỏi của chàng vừa rồi:
- Lão tăng muốn nhờ tiểu thí chủ ra tay phá Tử Vong thuyền ...
Thư sinh mặt lầm lì bỗng chắp tay lên trước ngực, cũng bắt chước giọng nói của Tâm Tâm đại sư mà xen lời nói:
- A di đà Phật ! Tội chết ! Tội chết !
Tâm Tâm đại sư thấy thư sinh nói như vậy, thắc mắc vô cùng, vội quay đầu, vội quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt thư sinh và hỏi:
- Thí chủ nói như thế có ý nghĩa gì ?
Thư sinh nọ khẳng khái đáp:
- Trợ giúp đại sư một tay !
Hai đệ tử của Thiếu Lâm quay mũi thuyền, phải vòng nửa cái vòng lớn mới quay lại được, rồi đuổi theo thuyền của Tâm Tâm đại sư, hoảng hốt nói:
- Xin chưởng môn mau tiến lên cứu viện. Bằng không sẽ không kịp đâu.
Trong lòng rất gây cấn và lo âu, nhưng Tâm Tâm đại sư vẫn gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, liếc nhìn miền thượng du một cái.
Lúc ấy sương mù đã bị ánh nắng làm cho tan dần. Thuyền của đại ca vừa đến chỗ eo sông, nên nước ở đây chảy mạnh lắm. Vì vậy tốc độ của thuyền phải chậm hẳn.
Mọi người đã trông thấy một khoản núi đứng sừng sững ở giữa lòng sông. Tâm Tâm đại sư mới biết đã đi tới Giang Âm bán đảo rồi.
Hai tên đệ tử bỗng thất kinh la lớn:
- Họ đi đâu cả rồi ?
Tâm Tâm đại sư kinh ngạc hỏi:
- Các người gặp Tử Vong thuyền ở nơi đây hay sao ?
- Vâng, vừa rồi gặp nhau ở nơi đây. Trên thuyền Tử Vong có năm người xuất hiện ?
- Năm người ư ? Thế mấy chục đệ tử và La Liên A Tôn đều ngộ nạn hết hay sao ?
- Thân pháp của bọn giặc quái dị ...
Tâm Tâm đại sư nghe nói mặt liền biến sắc và hỏi tiếp:
- Ngoài Tử Vong thuyền ra, mấy tên kia võ nghệ cũng cao cường nốt hay sao ?
- Thưa bẩm chưởng môn, trong năm người đó không có mặt Tử Vong thuyền chủ.
Tâm Tâm đại sư càng kinh hãi thêm, và trong lòng nghi ngờ khôn tả.
Thiếu nữ áo xanh đứng ngẩn người ở cạnh đó, từ nãy đến giờ không thấy nàng nói nửa lời, bây giờ nàng bỗng kéo vạt áo của Phương Sách và khẽ hỏi:
- Đại ca, cha không có ở trên thuyền, thế cha đi đâu ?
Phương Sách vừa rối trí, vừa nghi ngờ, hai mắt cứ nhìn thẳng vào giữa lòng sông suy nghĩ chứ không trả lời.
Tâm Tâm đại sư cau mày lại, rầu rĩ hết sức. Ông ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có xác thuyền bị phá vỡ, và cũng không có xác người nổi trên mặt nước, liền bảo hai tên đệ tử kia rằng:
- Chúng ta cứ đi thẳng lên phía thượng du.
Thuyền đi được nửa dặm đường rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì hết. Lúc ấy mặt trời đã lên cao, sương mù đã tan hết, cảnh sắc ở hai bên bờ đều trông thấy rõ, gió sông lại mát dịu, mọi người nhìn thẳng về phía xa, chỉ thấy mấy chiếc thuyền đánh cá giương buồm lênh đênh trên mặt nước thôi, chứ không thấy tung tích của Tử Vong thuyền đâu cả. Tâm Tâm đại sư tuy đã tu hành mấy chục năm, thấy vậy cũng không khỏi lo âu và nghĩ bụng:
“Chả lẽ La Liên A Tôn với mấy chục môn hạ của phái Võ Đang đều bị chết trong tay bọn ma đầu chăng ?” Thư Sinh mặt lì vẫn lầm lì, không thấy y cười, và cũng không thấy y lo âu gì hết.
Dưới ánh sáng mặt trời, sắc mặt của y lại càng nhợt nhạt khó coi hơn trước. Y bỗng lên tiếng nói:
- Hợp hết lực lượng của võ lâm bảy đại môn phái mà địch không nổi Tử Vong thuyền chủ. Hà hà ...
Tâm Tâm đại sư thấy thư sinh ấy nói như vậy, ngạc nhiên vô cùng, vội trố mắt lên nhìn. Thư sinh mặt lì vẫn cười như điên như cuồng và nói tiếp:
- Võ lâm tam lão, một chết, một bị bắt, một thúc thủ, không có cách gì đối phó.
Tử Vong thuyền tài ba thật. Hà hà ...
Tâm Tâm đại sư bỗng biến sắc mặt, thư sinh lại nói tiếp:
- Từ nay trở đi, tha hồ Tử Vong thuyền tung hoành giang hồ, và nắm quyền sinh sát của thiên hạ võ lâm tùy theo ý muốn ...
Tâm Tâm đại sư nghe tới đây, hai mắt trợn tròn xoe, hai tay run lẩy bẩy. Thư Sinh vẫn nói tiếp:
- Huyết tẩy Côn Luân, hỏa táng Thiếu Lâm, dẫm nát Võ Đang, coi võ lâm tam lão như ba đứa trẻ con ... Hà hà ...
Y như điên như cuồng, rất hiên ngang nói từng câu từng chữ một. Nói tới câu sau cùng, y lại ngửng mặt lên trời, lớn tiếng cười tiếp. Nhưng tiếng cười của y lúc này như vượn hú cú kêu, khiến ai nghe thấy cũng phải rầu rĩ khôn tả. Mặt y lì lì không sao phân biệt được y đang cười hay là đang khóc.
Tâm Tâm đại sư giận dữ phất tay áo một cái. Phương Sách cũng kinh hoảng ngẩn người ra nhìn. Nhưng thư sinh hình như không coi sự giận dữ của Tâm Tâm đại sư vào đâu cả, vẫn ngửng mặt lên trời cất tiếng cười như người ta đang gào khóc và nói tiếp:
- Nợ máu dùng máu trả, nợ lệ dùng lệ trả ! Hè hè ...
Tâm Tâm đại sư bỗng lui về phía sau một bước, vận công lực vào hai tay, giơ song chưởng lên chuẩn bị tấn công, còn Phương Sách nghe tới đây trống ngực đập càng mạnh, máu nóng trong người sôi sùng sục. Lời nói của thư sinh gợi chàng nhớ tới cuộc đời bi đát của mình. Thư sinh lại nói tiếp:
- Giết vợ, cướp con, hỏa táng, đá chôn, thù của Tử Vong thuyền chủ như sông Hà, hận như hồ bể, hè hè ...
Y nói tới đây người run run, giọng nói càng bi đát thêm, và hai mắt lại nhỏ lệ. Lúc ấy Tâm Tâm đại sư đã vận hết công lực lên, chiếc áo bào của ông ta cũng phồng lên và cứng như sắt vậy.
Phương Sách giật mình đến thót một cái, nhiệt huyết trong người càng sôi sùng sục như là đang khua động đầy bầu huyết hải thâm cừu vậy. Thư sinh bỗng trầm giọng nói tiếp:
- Sông hồ thênh thang, tha hồ ta ngao du, những kẻ trong võ lâm sống chết tùy theo ý muốn của ta. Thử hỏi có ai dám sánh vai với ta không ?
Tâm Tâm đại sư không sao nhịn được, liền quát hỏi:
- Người là ai ?
Thư sinh nín cười, lầm lì đáp:
- Ta ư ? ... Là Tử Vong thuyền chủ, người nổi tiếng thần bí, quỷ trá và tàn nhẫn đây ...
Hồi 6 : Lam Bào Quái Nhân
Tâm Tâm đại sư giật mình kinh hãi, rống lên một tiếng, giơ song chưởng lên đẩy mạnh một thế, liền có hai luồng kình lực mạnh như vũ bão nhằm thư sinh lấn át tới.
Tử Vong thuyền chủ vẫn cười như thường, chỉ hơi né người một chút đã tránh được thế công của đối phương ngay. Y còn giơ chưởng lên bổ chéo một thế. Đồng thời ra tay nhanh như điện chớp, túm cổ áo của thiếu nữ áo xanh lên, một tay nữa thì kéo tay Phương Sách, mồm thì quát lớn:
- Đi !
Chỉ thấy y nhún chân một cái, người đã ra ngoài xa bốn trượng, hạ chân lên trên mặt sông. Tâm Tâm đại sư giơ hai tay áo lên phồng như hai cái thùng nước, chân lực dồn cả vào hai cánh tay, và múa chưởng định tấn công. Tử Vong thuyền chủ thấy Phương Sách vẫn không chịu đi, đang đứng ở chỗ mũi thuyền, tỏ vẻ chần trừ. Tử Vong thuyền chủ liền nhìn thẳng vào mặt chàng mà kêu gọi:
- Con, đi mau !
Tâm Tâm đại sư vội khuyên Phương Sách:
- Tiểu thí chủ không nên tin tên ma đầu ấy.
Tử Vong thuyền chủ nói tiếp:
- Tất cả những việc của cha làm đều vì con cả ...
Tâm Tâm đại sư vội cướp lời:
- Tiểu thí chủ, trước khi chưa biết rõ thực hư, không nên mạo hiểm.
Phương Sách đưa mắt nhìn hai người, nhất thời không sao quyết định được nên ở hay nên đi ? Tử Vong thuyền chủ thấy thế nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội gọi tiếp:
- Con không nhớ tình của cha thì cũng phải nghĩ đến cái chết thảm khốc của mẹ ...
Phương Sách nghe thấy Tử Vong thuyền chủ nói tới đó liền động lòng ngay, đưa mắt nhìn Tâm Tâm đại sư, rồi cương quyết phi thân nhảy ra giữa lòng sông, cỡi sóng đi theo Tử Vong thuyền chủ tức thì.
Tử Vong thuyền chủ đắc chí cười ha hả, nói tiếp:
- Tâm Tâm đại sư, bổn thuyền chủ đã dự định, ba tháng sau sẽ hỏa táng Thiếu Lâm ...
Y nói tới đó, tay phải nắm lấy tay Phương Sách, tay trái xốc nách thiếu nữ áo xanh, rồi hai cha con cùng giở khinh công tuyệt thế ra cỡi sóng mà đi sang bờ bên kia, rồi giở hết tốc lực khinh công ra đi mất dạng liền.
Tâm Tâm đại sư rầu rĩ khôn tả. Ông ta biết có đuổi theo cũng vô ích, nên chỉ nhìn theo sau lưng của Phương Sách mà nghĩ bụng:
“Thằng nhỏ này tâm tính rất nhân hậu, và cũng rất có nghĩa khí, nhưng tiếc thay, cảm tình dễ xúc động ... ” Ông ta vừa nghĩ tới đó bỗng nghe thấy tiếng nói rất quái dị và rất đặc biệt của Tử Vong thuyền chủ rót vào tai rằng:
- Bổn thuyền chủ thấy chưa đến giờ, nên chưa ra tay giết chết các ngươi vội. Hiện giờ La Liên A Tôn với mấy chục môn hạ đệ tử của ngươi và của phái Võ Đang đều ở trong rừng tại bờ sông bên kia ...
Tâm Tâm đại sư gượng cười một tiếng, rồi dẫn hai tên đệ tử đi sang ngay bờ sông trước mặt và tiến thẳng vào trong rừng.
Vừa đi ông ta vừa lo âu. Không phải lo âu vì mối nhục ngày hôm nay, ông ta chỉ lo âu ba tháng sau Thiếu Lâm bị hỏa táng thôi. Đồng thời ông ta cũng lo âu vấn đề mộtbông hoa kỳ lạ của võ lâm do Huyền Cốc Dị Tú đào tạo ra, không biết sau này có nối dao cho giặc, thêm cánh cho Ma Vương không ? Nếu thiếu niên ấy đi theo Ma Vương thì thiên hạ võ lâm sẽ bị tai kiếp còn lớn hơn bây giờ nhiều.
Lúc ấy ba cái cóng người của ba cha con Tử Vong thuyền chủ đã đi mất dạng rồi.
Phương Sách đi theo sau thuyền chủ được ba bốn dặm thì tới một cái eo núi.
Thuyền chủ đặt thiếu nữ áo xanh ngồi lên trên một tảng đá, rồi giơ hai tay ra nghênh đón Phương Sách với giọng rất hiền từ nói:
- Con của cha ơi, mười lăm năm nay không lúc nào cha không lo nhớ đến con.
Không biết con sống chết ra sao, cha quên cả ăn ngủ. Đến ngày nay ông trời đun đủi khiến cha con ta được gặp lại nhau. Mà con đã trưởng thành rồi ...
Phương Sách vẫn còn do dự, liền lên tiếng hỏi:
- Có thực ... Ông là cha ruột của tôi không ?
Thuyền chủ với giọng bi đát đáp:
- Con giống hệt mẹ con như đúc, nên vừa gặp mặt con ta đã nhận ra ngay.
- Tại sao cha không cho con được trông thấy bộ mặt thực ?
- Chả lẽ con còn chưa tin hay sao ?
- Con muốn biết rõ nguyên nhân ...
- Thôi được trong đòi cho người trông thấy mặt thực của mình hai lần thôi. Một lần là cho nó xem ...
Thuyền chủ vừa nói vừa chỉ tay vào thiếu nữ áo xanh, và nói tiếp:
- Lần thứ hai cũng là lần nay để cho con được trông thấy.
Thuyền chủ vừa nói tới đó đã giơ tay lên, nhưng khi ông ta vừa rờ tới cằm thì thiếu nữ áo xanh đã thất thanh kêu la, giơ hai tay lên bịt mặt, và ngã ngay vào lòng Phương Sách, mồm thì hoảng hốt nói:
- Sợ lắm, em không dám xem đâu.
Thuyền chủ từ từ lột cái mặt nạ da người ra. Phương Sách vừa để ý nhìn vừa nghĩ bụng:
“Có lẽ cha ta được thiên hạ gọi là Hỗn Thế ma vương là vì bộ mặt của ông ta quá xấu xí cũng nên ?” chàng vừa nghĩ trống ngực vừa đập rất mạnh, chàng biết bộ mặt của cha chính là dấu vết của mối huyết hải thâm cừu của mình. Quả nhiên mồm của thuyền chủ đầy những vết sẹo đỏ và trắng, hình như vừa bị đao chém vừa bị lửa thiêu nên mồm của ông ta trông không còn ra hình người nữa ...
Thuyền chủ chưa lật hết mặt nạ da người lên, thì bỗng nghe thấy có tiếng cười nhạt. Thuyền chủ rất nhanh nhẹn kéo cái mặt nạ xuống và quay ngay ngườilại, đã thấy một cái bóng ngườinhanh như điện chớp nhảy tới nơi.
Người đó vừa béo vừa lùn, trông mặt lầm lỳ như một cái xác chết, nhưng hai mắt lại rất sáng, chân trái hơi khòm, mặc áo đạo bào màu lam.
Phương Sách hơi lui về phía sau, dắt tay thiếu nữ áo xanh đứng sát cánh nhau liền.
Tử Vong thuyền chủ giận dữ quát hỏi:
- Ngươi là ai mà dám xem lỏm thuyền chủ hành sự như vậy ?
Người nọ cả cười âm thầm đáp:
- Trước mặt cố nhân, sao lại vô lễ như vậy.
Tử Vong thuyền chủ ngạc nhiên vô cùng, vội ngắm nhìn người nọ từ trên xuống dưới một hồi, con người nọ thì quay đầu lại ngắm nhìn Phương Sách, rồi bỗng giơ hai tay lên đi tới gần chàng và nói:
- Con ! Quả đúng là con của ta !
Phương Sách giật mình cả kinh vội lui ngay về phía sau. Chàng ngạc nhiên vô cùng, không hiểu tại sao người thọt chân này lại nhận mình là con như thế ?
Thuyền chủ vội tiến lên ngăn cản và giận dữ quát mắng:
- Câm mồm ! Ngươi mù quáng hay là đã uống lầm phải Mê Hồn Thang rồi thế ?
Người nọ ngửng mặt lên trời cười như khùng, rồi bỗng nín cười với giọng nói rất bi đát lẩm bẩm tự nói:
- Thực là trời có mặt nên con ta mới được sống sót đến ngày nay !
Y vừa nói vừa giơ hai tay ra tiến tới gần Phương Sách. thuyền chủ thấy thế vội quát mắng tiếp:
- Đứng yên !
Người nọ làm như không nghe thấy, cứ như u như mê mà tiếp tục đi tới gần Phương Sách.
Thuyền chủ con người giết người không chớp mắt thấy vậy cũng phải ngẩn người ra, nhất thời không tiện ra tay, nhưng chỉ trong giây phút thôi thuyền chủ đã giận dữ thét lớn một tiếng, liền giơ chưởng lên đẩY mạnh vào người kia một thế. Ngờ đâu chân lực của thuyền chủ vừa đẩy ra đã có một luồng chân lực đẩy ngược trở lại, khiến ông ta cũng phải bị đẩy lùi về phía sau hai bước, nên ông ta kinh ngạc vô cùng.
Lúc này thuyền chủ đã biết đối phương không phải là điên khùng mà là cố ý muốn so tài cao thấp với mình. Nên thuyền chủ khẽ cười nhạt, vận hết Hỏa Cương chân lực lên, chân đứng tấn Tý Ngọ, tả chưởng vòng về phía trong một vòng còn hữu chỉ thì nhằm giữa lông mày của đối phương điể thẳng tới.
Người nọ vẫn cười ha hả, không thấy tránh né gì hết, chỉ giơ song chưởng lên trước ngực đẩy một luồng kình khí rất giá lạnh ra.
Hai luồng kình khí một nóng một lạnh va đụng vào nhau kêu đến “bùng” một tiếng, cả hai đều bị đẩy lui về sau ba bước. Thuyền chủ thấy thế kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
“Hỏa Cương chân lực của ta chỉ có Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ Huyền Cốc Dị Tú là dám thẳng tay chống đỡ thôi, chứ ngoài ra không ai dám đỡ như thế này cả. Vậy người này là ai thế ?” Quái nhân mặc áo lam thấy thuyền chủ ngơ ngác nhìn mình, liền cười khì hỏi tiếp:
- Cố nhân vẫn mạnh giỏi đấy chứ ?
- Ngươi là ai ?
- Bây giờ cố nhân đã khét tiếng với cái tên Tử Vong thuyền chủ rồi và cũng tha hồ mà trả thù nhé !
- Ngươi là ai ?
- Bây giờ Tử Vong thuyền chủ đã tha hồ nói khoát mà không ai địch nổi !
- Ngươi ... ngươi là ...
- Bây giờ Tử Vong thuyền chủ muốn đầu độc giang hồ huyết tẩy võ lâm phải không ?
- Sự thực ngươi là ai ?
- Bây giờ Tử Vong thuyền chủ đã giàu sang phú quý nên không nhớ bạn cũ năm xưa đã sát cánh với nhau trên giang hồ, đã dắt tay nhau ở trong võ lâm.
- Chả lẽ ... ngươi là ...
- Ta ư ? Hà hà ! Ta là người bị cố nhân đánh rớt xuống vực thẳm sâu muôn trượng vào hồi mười tám năm về trước !
Tử Vong thuyền nghe tới đó rùng mình đánh thót một cái, suýt tý nữa không sao đứng vững được, hai hàm răng run cầm cập và hỏi tiếp:
- Thế ra ngươi vẫn chưa chết ư ?
- Không những chưa chết mà lại còn muốn tranh hùng thiên hạ với cố nhân nữa !
Thuyền chủ run giọng, nhưng vẫn ngửng mặt lên trời cười như điên như khùng và nói tiếp:
- Như vậy gọi là trời có mắt phải không, khiến ngươi chết mà lại phục sinh ! Năm xưa vì mối âm mưu quỷ kế kia, ngươi đã hận ta sâu như bể nam Hải, thù cao như Bắc Nhạc. Ngày hôm nay chính là lúc để ngươi dứt khoát đấy !
Phương Sách thắc mắc vô cùng, không hiểu hai người nói gì với nhau cả.
Quái nhân cười khì và nói tiếp:
- Năm xưa nếu không phải ngươi định tâm độc chiếm Hàn Hỏa Đồ, thì ta với ngươi đâu đến nổi bạn thân biến thành kẻ thù như ngày hôm nay !
Tử Vong thuyền chủ nghe thấy đối phương nói như vậy, hai mắt đỏ như lửa, mặt lỳ lỳ, tuy không tỏ vẻ gì hết, nhưng giọng đã rn run:
- Bổn thuyền thủ phải cám ơn ngươi đã có mỹ ý vu oan giá họa kia, khiến bảy đại môn phái liền tay đuổi theo chém giết ta ! Nhưng họ có để yên cho ngươi đâu ? Hà hà ...
Nói đến câu sau cùng, tiếng cười của ông ta nghe rất bi đát đủ thấy sự căm hờn uất ức trong người đã lâu, hình như đến giờ mới phát tiết được.
Quái nhân nghe nói bỗng lùi về phía sau mấy bước và trả lời:
- Đó là tại ngươi phải trắc, nếu ngươi không nuốt lời thờ, định độc chiếm vật báu võ lâm ấy, thì khi nào ta lại dụ bảy đại môn phái đuổi theo chém giết ngươi ....
- Hai chúng ta cùng bị đẩy rớt xuống vực thẳm, nhưng trước khi bị đẩy một khắc đồng hồ, ta vẫn còn tưởng ngươi là bạn tốt ! Hì hì, ngươi xảo trá thực ...
- Bây giờ Tử Vong thuyền chủ oai danh lừng lẫy khắp thiên hạ, vậy còn ai xảo trá và nham hiểm bằng thuyền chủ được nữa ?
- Câm mồm ! Lúc này nơi đây là lúc ta với ngươi dứt khoát mối oán thù sinh tử kia !
Quái nhân khoanh tay về phía sau thái độ rất kiêu ngạo, hai mắt liếc nhìn một cách lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm gì ?
- Ta ... bổn thuyền chủ muốn hai bàn tay của ta sẽ làm cho xương của ngươi cháy thành than, thịt của ngươi hóa thành cát bụi.
- Xin lãnh giáo !
Quái nhân không có vẻ gì là sợ hết, hai người đang giận dữ nhìn nhau. Thiếu nữ áo xanh vội kéo áp Phương Sách và giọng nghẹn ngào nói:
- Đại ca ! Cha lại sắp đánh nhau với người rồi !
Phương Sách thấy dáng điệu đối địch của hai người khác hẳn người khác. Tử Vong...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 41 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status