* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Giang Hồ Ân Cừu Ký Cực Hay Full Chap

mắc mưu chứ không phải là định tâm. Vậy lão chỉ mong hai người sớm ngày giác ngộ, mau hối cãi ngay. Bằng không, hai ngươi còn lên đây lần nữa thì dù lão tăng từ bi đến đâu, tăng của bổn chùa cũng không thể nào buông tha cho hai người được. Thôi, hai người đi đi.
Thấy Tâm Tâm đại sư nói như vậy, không những Phương Sách với Lợi Man rất ngạc nhiên, mà các hòa thượng cũng đều ngạc nhiên theo, nhất là ba hòa thượng mặc áo cà sa đỏ, là những người có địa vị rất cao trong chùa, không sao nhịn được liền lên tiếng hỏi:
- Thưa chưởng môn nhân, uy tín của chùa Thiếu Lâm đã xây dựng hàng ba trăm năm.. Tâm đại sư vội xua tay, không cho họ nói tiếp, cương quyết trả lời rằng:
- Lão tăng đã quyết định như vậy rồi.
Ông ta vừa nói dứt thì Phương Sách đã thét lớn:
- Lão tặc đừng có giở trò từ bi giả dối ấy ra nữa. Đêm nay muốn hai chúng ta rời khỏi Chùa Thiếu Lâm này thì chỉ có một vật mới có thể bảo được chúng ta đi thôi, đó là đầu lâu trên cổ đại sư.
Các hòa thượng nghe thấy Phương Sách nói như thế liền biến sắc, nhưng Tâm Tâm đại sư vẫn hòa nhã như thương, nói:
- Nếu chúng ta tàn sát lẫn nhau thì chỉ trúng phải quỷ kế của Tử Vong thuyền chủ thôi.
- Phương Sách mới trúng phải quỷ kế của ngươi, chứ Thanh Diện Truy Hồn này không bao giờ bị mắc hỡm một cách dễ ...
Phương Sách chưa nói dứt câu, các hòa thượng đã không nhịn được nữa.
Ba lão tăng mặc áo cà sa đỏ đều nổi giận, đồng thanh quát lớn:
- Chưởng môn nhân chúng ta có lòng từ bi hỉ xả, tha chết cho hai ngươi, mà hai ngươi lại không biết nếp tẻ gì hết, thật là ngông cuồng quá đỗi.
Dường như lúc này Tâm Tâm đại sư cũng đã nổi giận, thấy Phương Sách cứ lăm le định xông lên, ông ta liền biến sắc mặt, nói tiếp:
- Nếu hai ngươi còn không chịu đi ngay thì đừng có trách lão tăng đã nuốt lời hứa vừa rồi.
Phương Sách cả cười, tiến tới gần Tâm Tâm đại sư miệng thì quát lớn:
- Tên giặc sói đầu kia, có mau nộp mạng đi không !
Ba lão hòa thượng mặc áo cà sa đỏ càng tức giận thêm, vội tiến tới trước mặt Tâm Tâm đại sư, đẩy ra một luồng kinh lực ngăn cản không cho Phương Sách tiến lên, một mắt liếc nhìn Tâm Tâm đại sư để hỏi xin phép:
Tâm Tâm đại sư thấy thế liền nghĩ thầm:
“Công lực cao siêu như Ảo Không Đạo Giả mà còn bị chặt gẫy tay, khinh công củ Tư Pháp chủ trì mà cũng còn thiệt mạng, như vậy chắc võ công của hai tiểu tử này không phải tầm thường.” Vì vậy, ông ta muốn để ý xem võ công của hai người như thế nào trước đã, nên ông ta gật đầu, cho phép ba lão hòa thượng ấy ra tay, rồi tránh ngay sang một bên tức thì.
Thấy Tư Pháp chủ trì Đà La Tăng đấy không đầy ba hiệp đã bị Lợi Man giết chết, Phương Sách mới khinh địch.
Chàng đã giao đấu qua với Tâm Tâm đại sư hai chưởng rồi, thấy công lực của ông ta cũng như thường thôi, nên chàng lại càng không coi ba lão hòa thượng vận áo cà sa đỏ này vào đâu hết.
Vừa thấy ba lão hòa thượng áo đỏ xông lên chàng liền quát bảo:
- Ba lão giặc sói đầu kia, hãy xông cả lên, cùng một lúc đi !
Dứt lời, chàng liền giơ chưởng lên chuẩn bị, mặt lộ sát khí, định ra tay một cái là giết chết đối phương ngay tức thì.
Ba lão hòa thượng áo cà sa đỏ thuộc vai vế chữ “Phụ”, phụ trách ba chức vụ tối cao trong chùa Thiếu Lâm là Ty Hình, Ty Nghi và Ty Sự.
Ba hòa thượng này đều được gọi là tam Ty đại sư, công lực của họ chỉ kém có một mình Tâm Tâm đại sư thôi và là ba tay cao thủ có hạng, nội ngoại công khinh công và ngạnh công của họ đều đứng trên cả ba ngàn tăng lữ chùa Thiếu Lâm.
Tam Ty nghe Phương Sách nói như vậy, mặt liền biến sắc, trong đó chỉ có Ty Hình là trẻ tuổi hơn hết, nên tính nết cũng rất nóng nảy thấy đối phương ít tuổi như vậy mà lại dám ăn nói ngông cuồng đến thế, liền quát lớn:
- Đâu dám phiền đến hai vị sư huynh phải ra tay. Hãy coi chưởng của ta !
Dứt lời, y liền tiến lên một bước, từ từ giơ hai cánh tay lên, tay áo của y phồng lên, cứng rắn như hai chiếc thùng sắt vậy, xung quanh người y còn có kình phong bao quanh.
Cả đôi bên cùng giơ cánh tay lên, sắp sửa giao đấu với nhau đến nơi.. Những người đứng ở xung quanh đó đều im hơi lặng tiếng. Chùa Thiếu Lâm đổ xô như vậy mà yên lặng như một bãi tha ma.
Đột nhiên, có tiếng “bùng” thật lớn nổi lên, kình phong bay ra tứ phía.
Hai người đang đứng đối địch với nhau đều rùng mình đánh thót một cái, rồi cùng loạng choạng lui bước.
Phương Sách bị đẩy lui ba bước, nhưng vẫn đứng vững được, còn Ty Hình tăng thì bị đẩy lùi năm bước, ngã ngồi phịch xuống đất luôn.
Các hòa thượng thấy thế mặt biến sắc. Tâm Tâm đại sư thấy thế, cau mày lại nghĩ thầm:
“Mới đấu có một thế thôi, môn hạ của mình đã địch không nổi y rồi. Có lẽ Ty Hình đã bị nội thương rồi cũng nên …” Ty Nghi tăng với Ty Sư tăng vội chạy lại đỡ Ty Hình tăng dậy, xem qua vết thương của Ty Hình, hai người cùng quay người lại, tiến thẳng tới chỗ Phương Sách.
Lúc ấy Phương Sách đã nhanh nhẹn khôi phục lại chân lực và đứng lấy thế, đợichờ đối phương tấn công.
Chàng thấy Ty Nghi tăng với Ty Sư tăng đang tới gần liền lớn tiếng quát bảo:
- Được, hai người cứ việc xông cả lại cùng một lúc đi !
Ty Nghi với Ty Sư tăng thấy Phương Sách kiêu ngạo như vậy thì nhịn sao nổi, liền rú lên một tiếng rất thảm khốc. Cả hai cùng giở hết bình sinh công lực ra, xử dụng thiền công của cửa Phật, kình khí của họ như bài sơn đảo hải nhằm người Phương Sách tấn công luôn.
Vội né sang bên để tránh chưởng lực phía diện, Phương Sách thuận tay rẽ luôn song chưởng sang hai bên, rồi xử dụng Lưỡng Nghi Cương Khí đẩy mạnh về phía trước.
Cách thức này chỉ có những cao thủ tuyệt đỉnh mới dám đấu như thế, vì chỉ sai một li đi một dậm, chỉ chênh lệch một sợi tơ kẽ tóc cũng đủ toi mạng ngay, nguy hiểm vô cùng.
Vì vậy những cao thủ thận trọng không ai dám đấu theo lối này cả, chỉ có những thanh niên tính nết nóng nẩy như Phương Sách, mới dám liều lĩnh như vậy thôi, vì chàng thị tài ba hơn người, khinh thường kẻ địch.
Nhưng chàng có ngờ đâu Ty Nghi và Ty Sự tăng không những kình lực mạnh hơn Ty Hình, huống hồ lại hai người tấn công một lúc, như vậy chàng không bị thiệt thòi sao được ?
Chưởng lực của ba người vừa va đụng nhau, Phương Sách đã cảm thấy cánh tay tê tái, bụng thầm kêu “nguy tai”, chàng vội nhảy ngay lên trên cao để tránh né ngay.
Khi nào anh em Ty Nghi, Ty Sự lại chịu để cho chàng được rảnh tay điều công vận sức, nên hai người lại đuổi theo tấn công tiếp.
Lợi Man thấy thế, định đẩy chưởng lực của huynh đệ Ty Nghi tăng sang bên.
Nhưng nàng đã ra tay hơi chậm một chút.
Lúc ấy Phương Sách đang lơ lững trên không, chỗ cao chừng hai trượng, hai luồng kình lực nặng hàng nghìn cân của đôi địch thủ đang ở hai mặt tấn công tới, một nhằm giữa ngực, một nhằm sau lưng chàng đẩy mạnh tới. Đồng thời, không may cho chàng lúc này lại vừa lúc giáp giờ Tý với giờ Thìn công lực của chàng bỗng mất hết.
Sư huynh đệ Ty Nghi tăng ở bên dưới đã phi thân nhảy lên được bảy thước thì chưởng lực của Lợi Man cũng đang nhằm đầu hai người tấn công tới.
Vì vậy, hoàn cảnh của Phương Sách với sư huynh đệ Ty Nghi khác hẳn nhau.
Vì muốn bảo tồn thanh danh của chùa Thiếu Lâm, Tâm Tâm đại sư đã ra hiệu ngầm cho các người đừng có ai vào giúp sức anh em Ty Nghi hết, nên mọi người thấy thế chỉ kêu “ủa” một tiếng thôi, chứ không ai dám xen vào cả.
Ba người ở trên không cùng kêu “hự” một tiếng và cùng như diều đứt dây rơi cả xuống bên dưới.
Lợi Man kêu lên một tiếng rất thảm khốc, vội chạy lại ẳm lấy Phương Sách, thấy mặt chàng nhợt nhạt như không có sắc máu, mép rỉ máu tươi và đã chết giấc rồi.
Ty Nghi với Ty Sự tăng thì bị thương nhẹ hơn, chỉ ngã ngồi phịch xuống đất, miệng thổ máu tươi thôi.
Các hòa thượng thấy thế đều nổi giận, định xông lại tấn công Lợi Man, nhưng Tâm Tâm đại sư đã vội quát bảo:
- Các người đứng yên !
Ông ta đi tới gần, xem xét vết thương của Phương Sách rồi cau mày lại, nói với Lợi Man rằng:
- Bổn chưởng môn nhân đã nói trước mà y không nghe, tự mang họa vào thân.
Hiện giờ vết thương của y quá nặng khí huyết đã chảy ngược, không biết có thể cứu được hay không, điều đó còn phải nhờ vào số mạng hên sui của y.
Nói xong, ông ta ném cho ba viên thuốc to bằng đầu ngón tay cái, rồi nói tiếp:
- Thí chủ đi đi ! Đừng ở lại đây nữa !
Lợi Man tức giận giơ tay lên hất ba viên thuốc xuống đất quay đầu nhìn Ty Nghi với Ty Sự tăng, hậm hực quát lớn:
- Bữa khác bổn cô nương sẽ tới lãnh giáo lại.
Nói xong, nàng bồng Phương Sách, quay người đi xuống núi ngay.
Đây là lần đầu tiên nàng ra đời gặp phải sự đại bại.
Hồi 23 : Tái Đột Nhập Chùa Thiếu Lâm
Lợi Man rầu rĩ bồng Phương Sách chạy xuống dưới núi, thấy không ai đuổi theo cả mới thở nhẹ một tiếng.
Nàng kiếm một chỗ eo núi vắng vẻ, đặt Phương Sách xuống khám xét vết thương cho chàng.
Nàng thấy nội phủ của chàng đã bị trấn thương, ngay cả Vân Đài huyệt ở phía sau lưng thâm tím, lại thêm tàn độc ở trong người làm nguy, vì thế khí huyết mới chảy ngược như vậy.
Nàng nghĩ thầm:
“Thương tích trầm trọng như thế này thì không còn thuốc nào có thể cứu chữa nổi..” Thấy chàng thoi thóp sắp chết đến nơi, nàng đau lòng vô cùng, nước mắt nhỏ ròng xuống như mưa.
Nàng ngửng đầu lên nhìn trời, thấy còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới qua khỏi giờ Tý, nếu Phương Sách chịu đựng được thì may ra mới có cơ cứu chữa.
Nàng đã trao thân cho thiếu niên rồi, thì nàng đã coi chàng chẳng khác gì bản thân mình.
Nếu chàng có mệnh hệ nào thì nàng cũng chẳng còn muốn sống sót làm chi nữa.
Không những thế, nếu để chàng chết thì nàng còn phụ lòng sư phụ đã ký thác cho mình nữa.
Nàng nghĩ lại hoàn cảnh của mình là một đứa con mồ côi, được sư phụ thâu nhận làm đệ tử, mang về nuôi nấng dạy dỗ từ hồi còn nhỏ, chưa bao giờ được hưởng sự ấm áp của nhân gian.
Chờ tới khi sắp được trao thân gửi phận thiì người yêu lại ngộ tai kiếp, như vậy có phải là Đấng Tạo Hóa thật trêu người không ?
Nàng càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, vì sao nàng lại quên bẵng mất giờ giấc quan trọng nhất của chàng, nên đến lúc gay cấn nhất thì tàn độc trong người chàng bỗng nổi lên lâm nguy, khiến chàng không còn hơi sức đâu mà chống cự lại kẻ địch. Lỗi lầm này là do ở như mình.. Nàng giận dữ giơ tay lên tự vả vào má mình một cái. Nàng quyết định:
nếu Phương Sách có mệnh hệ nào thì nàng cũng sẽ chết theo.
Nàng đưa tay lên rờ vào mũi chàng rồi thăm mạch thử xem, thấy hơi thở rất khẽ, mạch đập rất nhe....
Càng nóng lòng đợi chờ càng thấy thời giờ đi rất chậm, vết thương của Phương Sách lại càng lúc càng trở nên trầm trọng, dường như chàng không thể nào qua khỏi được giờ Tý.
Nàng liền ôm lấy Phương Sách khóc lóc rất thảm thiết.
Trên núi hoang, ngoài những con đom đóm lửa với tiếng cú kêu đêm ra thì làm gì có người nào ra tay cứu giúp đôi nam nữ thiếu niên cơ khổ này ?
Bỗng có tiếng kêu “ực” từ miệng Phương Sách thốt ra.
Lợi Man bỗng thấy cổ họng chàng co rúm lại, chân tay rung động thật mạnh.
Nàng vội rờ mũi chàng thử xem, thì thấy chàng đã tắt thở rồi.
Lợi Man thất kinh người toát mồ hôi lạnh ra, đứng đờ người như tượng gỗ.
Giây lát sau, nàng bỗng tuyệt vọng rú lên một tiếng rất thảm khóc, rồi lao đầu vào tảng đá gần đó tức thì.
Một bóng người từ sau một tảng đá cách đó chừng ba trượng bỗng phi ra nhanh như một luồng gió, dùng tay khẽ gạt Lợi Man một cái. Cả hai người đều tránh sang hai bên ba thước.
Lợi Man ngửng đầu lên nhìn, thấy người đó là một thiếu nữ rất xinh đẹp, mình mặc võ trang toàn trắng, tóc đen và bóng như mây, mặt như hoa nữ, đôi lông mày hình bán nguyệt, mũi mật heo, miệng vừa đỏ vừa nhỏ như trái anh đào, nhưng phải một nỗi da mặt hơi nhợt nhạt như người đau nặng mới khỏi.
Lợi Man rất ngạc nhiên, không hiểu sao đêm hôm khuya khoắt ở trong núi hoang này lại bỗng có một cô nương đẹp tuyệt trần xuất hiện như vậy ? Cứ xem thân pháp của nàng ta vừa rồi, đủ thấy công lực của nàng rất thâm hậu.
Thiếu nữ áo trắng cau mày lại hỏi:
- Tại sao cô nương lại định tự vận ? Còn vị này là ai ?
Nói xong, nàng ra đi lại gần Phương Sách.
Nàng rờ tay vào mũi Phương Sách thử xem, liền kêu “ủa” một tiếng, nhìn vào mặt Lợi Man nói:
- Người này đã chết rồi.
Lợi Man rất đau lòng đáp:
- Vâng, chàng đã chết một cách rất oan uổng.
Thiếu nữ nọ vội xem mạch của Phương Sách, rồi bỗng nhảy bắn người lên, nói:
- Ủa ! Lạ thật ! Sao y bỗng sống trở lại như thế này !
Lợi Man có vẻ không tin, vội ngồi xuống, đưa tay rờ vào mũi Phương Sách thử xem, quả thấy chàng đã có hơi thở, nên nàng vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ vô cùng.
Thì ra lúc ấy đã bắt đầu sang giờ Sửu, khí huyết trong người Phương Sách đã bắt đầu quay trở về nguồn gốc.
Vừa rồi chỉ là trạng thái hư thoát đấy thôi.
Lợi Man vội móc túi lấy thuốc cứu thương ra cho chàng uống, còn hai bàn tay nàng thì đặt vào nơi Khí Hải và Huyết Thủ huyệt của chàng, dồn công lực sang cho Phương Sách.
Thiếu nữ áo trắng đứng cạnh đó xem, thấy thái độ của hai người như vậy, đoán chắc thể nào cũng là một đôi vợ chồng thương yêu nhau chứ không sai.
Bỗng trạnh nhớ tới người yêu của mình, nàng vừa đau lòng vừa hối hận, không sao cầm được nước mắt, nàng vội quay mặt đi, nức nở khóc.
Cô Lâu Lão Nhân đã có tiếng là Y Thánh, nên thuốc của Lợi Man cho Phương Sách uống tên là “Long Hổ Cao Đảm” có thể cứu được những người thọ thương rất nặng.
Hơn nữa, lại thêm nàng dùng chân lực trợ giúp, nên không đầy nửa tiếng đồng hồ, Phương Sách đã từ từ tĩnh lại.
Vừa mở mắt ra nhìn, chàng thấy Lợi Man sắc mặt nhợt nhạt, đang ngồi cạnh mình điều sức, biết nàng đã dùng nội lực cứu chữa cho mình, nên mới bị hao tốn tinh lực. Chàng cảm động vô cùng.
Đang lúc ấy, chàng ngẫu nhiên ngửng đầu lên, thoáng trông thấy một cái bóng trắng đứng cạnh đó, nhưng vì nàng nọ quay lưng về phía chàng, nên chàng không nhận ra được là ai.
Chàng nhìn kỹ, thấy thân hình nàng áo trắng có vẻ quen thuộc lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra là mình đã gặp nàng ta ở đâu ?
Vì vậy, chàng chỉ khẽ kêu “ủa” một tiếng thôi.
Nàng nọ bỗng quay đầu lại, Phương Sách đã trông thấy rõ mặt, vội đứng dậy, há miệng định gọi.
Vì chàng mừng rỡ quá nỗi, nên không sao gọi ra tiếng được.
Thì ra thiếu nữ áo trắng đó chính là Diệu Ngân Hạnh mà chàng vẫn gọi là tỷ tỷ, và ngày đêm không lúc nào quên bẵng được hình bóng của nàng ta. Sau đó nàng ta trúng độc tựa như một người điên khùng vậy.
Định thần giây lát, Phương Sách định lên tiếng kêu gọi, nhưng nghĩ đến lúc này mặt mũi của mình xấu xí như ma lem, trong người lại có chất tàn độc, và còn mang một mối sĩ nhục không sao rửa sạch được.
Vì thế, chàng không dám nhận Ngân Hạnh nữa, liền uể oải ngồi phịch xuống đất.
Ngân Hạnh thấy thái độ của Phương Sách như vậy, trong lòng sinh nghi, liền đi tới gần ngắm nhìn chàng một hồi, thấy chàng dùng khăn đen bịt mặt, một nửa mặt trông xanh xám như ma quỷ, nom rất ghê tởm, nên nghĩ mãi mà nàng không sao nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu rồi.
Nàng cúi đầu, khẽ hỏi:
- Tướng công đã nhận ra được tôi, phải không ?
Phương Sách vội lắc đầu đáp:
- Không ! Không ! Tôi.. tôi đã nhận lầm đấy thôi !
Ngân Hạnh lại hỏi:
- Tướng công thấy tôi giống một người mà tướng công đã từng quen biết phải không ?
Phương Sách gật đầu:
- Vâng, hơi giống.
Trong lúc trả lời, chàng nhắm mắt lại, chứ không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
Ngân Hạnh hỏi tiếp:
- Tướng công là ai ? Sao lại bị thương nặng như thế này ?
- Tôi.. tôi là.. Thanh Diện Truy Hồn tới đây.. trả thù bạn.. Nói tới đây, chàng nức nở, không sao nói tiếp được nữa.
- Bạn của tiếng công là ai ?
- Là Phương Sách !
Ngân Hạnh nghe thấy trả lời như vậy, giật mình đánh thót một cái, ngẩn người ra luôn.
Tử Vong thuyền chủ biết Phương Sách đã chết mới yên tâm, liền cứu cho Ngân Hạnh tỉnh lại, đưa một gói thuốc giải cho nàng, giả bộ bảonàng đi tìm kiếm Phương Sách, một mặt còn sai nàng thuận đường thăm dò thực hư của chùa Thiếu Lâm, để ngấm ngầm bố trí việc hỏa thiêu chùa vào ngày Tết Trùng Dương.
Thủ đoạn của y bên trong bao hàm mấy xảo kế.
Ngân Hạnh nhất tâm đi chuộc tội, nàng tới chùa Thiếu Lâm dò thám và có ý muốn được gặp lại người yêu, nên nàng vừa thấy Phương Sách nói như vậy đã vội cất tiếng hỏi:
- Tướng công.. nói Phương Sách sao cơ chứ ?
Phương Sách hậm hực đáp:
- Y đã chết rồi.
Như sét đánh ngang tai, Ngân Hạnh đứng đờ người ra hồi lâu mới trấn tĩnh được tâm thần, vội hỏi:
- Sao chàng ta lại chết được ?
Phương Sách liếc nhìn Ngân Hạnh thấy nàng ta rầu rĩ nước mắt nhỏ ròng, liền động lòng thương, nhận thấy mình nói dối như vậy thật rất không nên, không phải.
Nhưng vừa rồi chàng đã trót nói dối rồi, thì đành phải nói dối tới cùng. Chàng nghiến răng mím môi, đáp:
- Vì hổ thẹn với cha và ân sư, nên y đã ngậm hờn đâm đầu vào vách đá chết rồi.
Lương tâm cắn rứt, Ngận Hạnh vội hỏi tiếp:
- Lúc ấy chàng ta trối trăn những gì ?
- Y dặn tôi đi kiếm kẻ đã hãm hại y để đòi lại món nợ máu kia.
Ngân Hạnh nghe tới đây liền ngẩn người ra, hỏi tiếp:
- Chàng ta có biết người đã mưu hại mình là ai không ?
Phương Sách đáp:
- Tất nhiên phải biết chứ.
Ngân Hạnh kinh ngạc hỏi lại:
- Chàng ta bảo người đó là ai ?
- Tất nhiên là một kẻ mặt người dạ thú, chuyên môn nói điều nhân nghĩa ...
Nói tới đây, Phương Sách khích động quá, không sao nói tiếp được nữa.
Trợn to đôi mắt, Ngân Hạnh run lẫy bẫy, hỏi tiếp:
- Chẳng hay người ấy là ai ?
Hít một hơi thật mạnh, Phương Sách mới nói tiếp được:
- Tất nhiên là lão giặc sói đầu Tâm Tâm với lão gian tặc Lam Bào Thiết Quái chứ còn ai vào đó nữa.
Ngân Hạnh thở nhẹ một cái, nhưng sắc mặt của nàng lại rất khó coi.
Cũng may lúc đó Phương Sách đang nhắm nghiền hai mắt lại, điều công vận sức để chữa trị vết thương, nên chàng không trông thấy vẻ mặt của nàng ta, vì lúc này lương tâm của nàng đang cắn rứt vô cùng.
Lợi Man đứng cạnh đó không hiểu hai người nói gì với nhau. Vừa vận công điều sức lấy lại hơi một chút, nàng đã vội chạy lại thăm nom vết thương của Phương Sách tức thì.
Ngận Hạnh cũng cúi xuống xem vết thương hộ Phương Sách. Nàng liền nói với Lợi Man rằng:
- Nội thương của bạn này quá nặng, ít nhất phải tĩnh dưỡng nghĩ...

<< 1 ... 25 26 27 28 29 ... 41 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status