là môn văn và những môn học thuộc. Những tình tiết trong truyện đc chúng tôi đem ra bình luận
- Mày đọc truyện: Xin Lỗi…xong rồi có thấy hay k??
- Hay thì có hay nhưng đoạn kết cứ làm sao ấy!
- Làm sao là làm sao, loại người như thế chết là đúng!
- Ông này sao vô tâm thế nhỉ, thế còn ông, ông thấy truyện ấy hay k??
- Ờ…truyện rất hay…nhất là những cảnh… – tôi ngập ngừng
- Cảnh gì???
- Cảnh…abc…xyz…haha
- Chết rồi! mình ngồi ngay với một con Dê Cụ, cuối tuần này phải xin cô đổi chỗ thôi…hu…hu
Chúng tôi là vậy nói chuyện với nhau rất thoải mái, tôi toàn xưng hô “Mày, Tao” với nó còn nó thì “ Ông ông, tôi tôi”, tôi thấy xưng hô theo kiểu “Bạn, tớ” với nó cảm giác cứ làm sao ấy k gần gũi cho lắm tốt nhất là cứ xưng hô Phở Bò như vậy lại hay.Còn với em ngay cả trong mơ tôi cũng k dám xưng hô “mày,tao” với em vì sao lại thế tôi cũng chỉ biết chỉ biết hát vài câu này thôi: Vì sao lại thế tại vì sao lại thế, sao k thế này mà lại là thế kia…có ai biết bài hát này k nhỉ ^ ^!
Tôi không ngờ là những lúc nói chuyện với Vân em lại nghe hết, k biết em có nghe cái đoạn mà tôi nói abc…xyz k nhỉ híc híc
- Sơn ơi! Cậu có cuốn: “Xin Lỗi…” phải k??- em ở bàn trên quay người xuống hỏi tôi
- Ừ…đúng rồi tớ có cuốn đấy, sao vậy Ngọc Hiếu?
- Cậu có thể cho tớ mượn đc k, tớ đang muốn đọc cuốn đấy!
- Cậu chậm chân mất rồi, cuốn đấy chị tớ cho bạn mượn mất rồi!!
- Ui! Chán thế tớ nghe thấy ngta bảo cuốn đấy hay lắm!
- Híc…chán thật nhưng tớ có cuốn “ Yêu anh hơn cả tử thần” cậu có mượn k??
- Cậu có cả cuốn đấy nữa hả, sao nhà cậu lắm truyện hay thế!
- Hì…hì…thế cậu có mượn k??
- Tất nhiên là có rồi, mai mang cho tớ mượn nhé!
- Yes!!Xin tuân lệnh xếp! – tôi đưa tay lên đầu như kiểu chào trong quân đội
Hành động bột phát đó của tôi đã làm cho em bật cười, em đâu có biết là em làm như vậy thì tôi đảm bảo 100% là ban đêm khi mọi người đang chìm đắm trong giấc ngủ thì có một thằng điên k ngủ mà cứ cười tỉm tỉm một mình không.Tôi yêu em, yêu tất cả cái gì thuộc về em nhưng tôi yêu nụ cười của em nhiều hơn cả, tôi muốn làm những gì tốt đẹp nhất để nụ cười luôn xuất hiện trên đôi môi của em.Tình yêu của tôi dành cho em thật đơn giản, tôi muốn là tất cả cho em mặc dù một chút tình cảm từ em nhưng như vậy trong lòng tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Về đến nhà việc đầu tiên tôi làm đó là phi vào tủ đựng những cuốn truyện để tìm cuốn truyện mà tôi hứa cho em mượn.Tìm thấy nó rồi nhưng do dấu vết của thời gian và qua tay nhiều độc giả nó đã k còn đc mới nữa, tôi lại phải hì hục cắt cắt dán dán lại cho thật đẹp để khi đưa cuốn truyện đến tay em coi nó như là chủ nhân của nó vậy.Suốt cả đêm tôi k tài nào chợp mắt đc, tôi mong trời sáng nhanh quá trời luôn, tôi nằm mà viễn cảnh ra lúc đưa cuốn truyện cho em, em vui quá kiễng chân lên thơm vào má tôi.đấy chỉ là mơ ước thôi nó sẽ k bao giờ trở thành hiện thực đc.nằm nghĩ lan man là tôi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.
…Ò…ó…o…o…o…
Tiềng chuông đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh giấc sau một đêm mộng mị, như thường ngày là tôi tắt chuông đi và ngủ thêm vài phút nhưng hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng là ngày gì thì các bạn biết rồi đấy ^^. Tôi chuẩn bị quần áo thật tươm tất và quan trọng hơn cả là tôi phải đi kiếm mấy quả chanh. Các bạn biết tôi dùng quả chanh để làm gì k?? tôi dùng nó để vắt lấy nước và bôi lên tóc đấy, để làm gì ư?? Tất nhiên là để tạo kiểu tóc rồi =]] Thời tôi học đang hót bôi keo lên tóc để tạo kiểu tóc nhưng lúc đấy tôi làm gì có tiền mà mua chỉ những bọn nhà giàu mới xài thôi còn bọn dân nghèo như tôi thì dùng chanh, nói thật là lúc đó có tiền tôi cũng k dám mua, mua về mẹ tôi chôn sống tôi luôn rồi kiểu gì chẳng nói là: “mày lại tập tành đua đòi vuốt keo rồi đấy mày xem mấy thằng đầu tóc bóng nhẫy ra trông có ra cái gì k, muốn tạo kiểu thì dùng chanh ấy vừa tốt cho tóc lại vừa thơm”. Vâng! Đúng như lời mẹ tôi nói thơm thì có thơm nhưng cứ thử để đến tối xem đầu có mùi chua lè hay k.Các bạn đọc đến đây thì đừng có thử nhé nếu có chuyện gì xảy ra tôi k chịu trách nhiệm đâu (^^).
- Ngọc Hiếu ơi…truyện của cậu này!
- Hi.hi. cảm ơn Sơn nhiều nhé!
Em đưa hai tay ra nhận cuốn truyện từ tay tôi, động tác rất đẹp mắt và điều quan trọng hơn cả là nụ cười lại xuất hiện trên đôi môi của em. Tôi thấy vui quá trời ngay cả con tim tôi nó cũng đòi biểu tình theo nó cứ đập rộn ràng như các chiến sĩ hành quân đi đánh giặc ấy.Lần trả truyện cho tôi cũng vậy vẫn là một nụ cười và 2 tay cầm cuốn truyện trao cho tôi. Tôi bắt đầu cho em mượn truyện của tôi nhiều hơn những cuốn nào hay tôi ưu tiên cho em đọc trước rồi mới tới Vân, các bạn biết k có lần tôi định viết một bức thư tình rồi kẹp vào trong cuốn truyện rồi đưa cho em mượn đấy, nhưng tôi k dám mạo hiểm.Tôi lo sợ em sẽ từ chối tôi k nói chuyện với tôi nữa và nguy hiểm hơn cả em đưa cho cả lớp đọc thư tình của tôi chắc tôi xin chuyển trường mất thôi. Người ta nói đúng: từ tình bạn có thể thăng hoa lên tình yêu chứ từ tình yêu sẽ không bao giờ giảm xuống tình bạn.vậy nên tôi vẫn im lặng tôi đợi chờ một cơ hội nào đó, một thời cơ để nói hết tình cảm tôi dành cho em suốt 3 năm qua mà k dám nói ra.
****
Vẫn là một ngày học với 5 tiết học mệt nhọc nhưng ngày hôm nay vất vả với tôi quá vì tôi phải dùng hết khă năng của mình để viết một bài văn trong 90 phút, phải mất gần 20 phút tôi mới bịa xong phần mở bài. Tôi đang cặm cụi làm bài thì Vân húch vào tay tôi làm chữ của tôi bị nghệch ngoạc, bực mình tôi nói to:
- Vân! Mày k ngồi yên đc à, mày xem này hỏng mất mấy chứ rồi! Nga ơi cho tớ mượn cái bút xóa!
- Ông làm gì mà nói to thế!
- Nói to thì sao? Ai bảo mày làm hỏng chữ của tao!
- Có gì cho tôi xin lỗi! Ngọc Hiếu đưa cho ông cái này nè!
Nghe đến Ngọc Hiếu cơn bực tức của tôi tan biến và giọng của tôi nhỏ nhẹ hẳn đi
- Cái gì thế??
- Cài này nè! – nó nhấc quyển vở lên và đẩy nó về phía tôi.
Hóa ra là một mẩu giấy với dòng nhắn:
“ Xì! Mai mang cho tớ mượn cuốn Xin Lỗi…nhé (^- ^)” (p/s: các bạn biết biệt danh của tôi là Sơn xì rồi đúng k vậy em gọi là Xì cho thân mật hehe)
Như thường lệ khi mà có người viết giấy cho tôi, tôi xem xong rồi vo viên đáp đi còn mẩu giấy của nàng tôi ngó nghiêng xem mọi người trong lớp có ai để ý đến tôi k, may quá mọi người đang cặm cụi làm bài k ai để ý đến tôi cả ngay cả Vân nó cũng đang chăm chỉ làm bài văn của nó.Thế là tôi lấy cái mẩu giấy đó cẩn thẩn kẹp vào trong quyển sách. Một hành động khó hiểu phải không các bạn ^^!
Nhưng không may cho tôi, khi tôi hỏi chị tôi về cuốn truyện mà em muốn mượn, một tin như xét đánh đối với tôi đó là cuốn truyện đã bị thất lạc do nhiều người mượn quá.Nghe chị nói xong tôi buồn hẳn đi, tôi biết ăn nói thế nào với em đây khi mà em rất muốn có nó,em muốn có nó từ lâu lắm rồi từ lúc em bắt đầu mượn truyện của tôi cơ nhưng tôi không thể cho em mượn đc vì nó đã đc những người bạn của chị mượn mất.Em còn viết cả giấy để nhắc nhở tôi nữa, thế là hết!tôi sẽ không nhận đc nụ cười từ em và nhìn thấy động tác rất đẹp mắt khi em nhận truyện từ tay tôi nữa.Tôi đi học với tâm trạng không đc vui cho lắm, tôi không dám nói chuyện với em vì sợ em sẽ hỏi tôi về cuốn truyện,nhưng em là con gái đã là con gái thì nhớ rất dai.
- Sơn ơi! Cậu mang truyện cho tớ không?
Đối diện với khuôn mặt tựa như thiên thần của em tôi không lỡ lòng nào nói dối em.
- Cuốn truyện đấy bị mất rồi Ngọc Hiếu à! – mặt tôi ỉu xìu
- Ui! Phí thế tớ đang muốn đọc thì bị mất, thôi để tớ mượn người khác cũng đc!
- Ừm…
Tôi biết là em không vui vì cuốn truyện đã bị mất nhưng trên môi em vẫn nở một nụ cười với tôi nhưng đó là một nụ cười gượng gạo không phải là nụ cười mà tôi thấy đc từ em mỗi khi tôi đưa em cuốn truyện hay.Em thật tốt!Em cũng hiểu cho tôi nếu mà gặp hoàn cảnh như vậy mà nhân vật chính không phải là em mà là cái Vân chẳng hạn thì tôi đảm bảo mặt nó sẽ xị ra như cái bao.Nhưng em vẫn nở một nụ cười với tôi…Liệu trên thế gian này có ai ddc như em…biết tìm đâu một người như em.
Không cho em mượn đc cuốn truyện kia tôi bù đắp cho em bằng cách là cho em mượn những cuốn truyện khác hya hơn có khi chị tôi mang truyện về là tôi đưa em đọc luôn.Tình yêu của tôi dành cho em quá lớn nó đã thúc đẩy một thằng nhút nhát như tôi thực hiện một việc quan trọng đó là viết hết những ấp ủ trong lòng trong suốt bao năm qua vào một bức thư và nhét vào cuốn truyện khi em đọc truyện em sẽ nhìn thấy nó ngay.
Người ta nói đúng lắm: “Nói thì dễ chứ làm thì khó” do tôi chả viết thư tình bao giờ với lại tôi học dốt văn chả biết viết thế nào cho hay cho vừa lòng em vì vậy cái sọt rác trong phòng tôi đầy lên trông thấy, toàn là những cục giấy đc tôi vo tròn lại khi không vừa lòng với những gì mình viết ra.Chữ của tôi cực xấu, tôi phải thật nắn nót như bọn lớp 1 tập viết, tôi mà không làm như vậy thì tôi đảm bảo khi em đọc thư của tôi em sẽ phải bắt tôi dịch từ đầu đến cuối thì chết.Sau bao nhiêu lỗ lực tôi cũng đã hoàn thành xong bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời.Khi em đọc thư của tôi không biết em có chấp nhận tình yêu của tôi không nhưng cho dù em có quyết định thế nào thì tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định ấy của em.
Các bạn biết không tôi còn ngố tới mức này nữa cơ.Chả là tôi có dọn phòng của chị gái tôi vì chị lên HN học để đấy lâu ngày bụi bặm nên mẹ bắt tôi dọn cho sạch sẽ.Hết lau rồi lại chùi chẳng may tôi đụng vào phải cái hộp, mọi thứ bên trong bị rơi hết ra,toàn là đồ của con gái và những bức thư.Ai mà chả có bệnh tò mò phải không các bạn và tôi cũng không phải là ngoại lệ.Tôi mở những bức thư của chị ra đọc toàn là những chuyện của con gái nhưng điều làm tôi chú ý hơn cả là ở cuối bức thư kết thúc bằng một từ viết tắt,Ví Dụ như: “bg: Ngọc Hiếu” tôi xem qua mấy bức thư kia cũng như vậy.Tôi chả biết “bg” có nghĩa là gì cả thế là cái đầu của tôi nó hoạt động, theo tôi suy nghĩ lúc đấy thì “bg” là viết tắt của “begin” trong tiếng anh tại họ không thích viết dài dòng nên mới viết tắt như vậy.Tôi cũng chả biết “begin” dịch ra tiếng việt có ý nghĩa như thế nào.Như cá gặp nước,đúng lúc bức thư của tôi tôi thấy chưa đc ưng ý cho lắm thế là tôi làm y như những gì tôi học đc từ bức thư của chị gái tôi.Trong bức thư tôi có viết: “bg: Sơn”. Phải rất rất lâu sau tôi mới vỡ lẽ ra “bg” là viết tắt của cụm từ “ bạn gái”.thật là trớ trêu khi em đọc đc bức thư của tôi thì em sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ?? Ôi! tôi không dám nghĩ nữa.
Khi chị tôi mang thêm truyện về nhà tôi đã kịp thông báo tin này với em và em đã đông ý mượn truyện của tôi. Tôi chọn cho em cuốn hay nhất và điều quan trọng hơn cả là bên trong có một bức thư tình của tôi một bức thư với bao nhiêu tâm sự đc chất chứa suốt bao năm qua.Phải quyết tâm lắm tôi mới cho bức thư vào, tôi phải bỏ đi lòng tự ái trong mình khi mà em nhận đc bức thư của tôi em sẽ cho cả lớp đọc.
- Ngọc Hiếu!tớ mang truyện cho cậu này!
Vẫn là động tác quen thuộc ấy,tim tôi đập thình thích, tôi phải cố gắng không để cho mình run nhưng lúc đưa truyện cho em loắng ngoắng thế nào mà bức thư bên trong truyện dơi ra
- Ôi! Sơn ơi bên trong có bức thư nè! – em cúi xuống nhặt bức thư lên
- Hình như bức thư ấy của chị tớ – tôi giật bức thư từ tay em
- Thế hả! vậy cậu đem về cho chị cậu đi, còn nữa cậu k đc đọc trộm đâu nhá!
- Tớ biết rồi mà…
…
Còn một vấn đề nữa mà tôi muốn kể cho các bạn nghe đó là chuyện về tờ giấy em gửi cho tôi, tờ giấy mà em nhắc nhở tôi mang truyện cho em đấy.Tờ giấy đó tôi vẫn còn giữ nó như là một vật kỉ niệm mà em tặng cho tôi, tôi cất giữ nó rất cẩn thận, vẫn như hồi lớp 8 cơn nghiện của tôi đã quay trở lại khi mà 3 năm tôi vất vả cai nó.Vẫn là một hành động quen thuộc là ngồi ngắm tờ giấy đó trước khi đi ngủ, chữ của em thật đẹp mà hình như con gái chữ ai cũng đẹp hay sao ấy chả bù cho chữ của tôi,mẹ tôi nói rằng nhìn chữ của tôi cứ tưởng tôi viết tiếng anh mới chết chứ mà đúng thật có khi tôi viết xong mà ngay bản thân tôi còn chả dịch đc nữa.Cuộc đời thật là đẹp khi mà sáng đi học đc ngắm nhìn em tối về lại đc nhìn những nét chữ mềm mại như chủ nhân của nó vậy.Nhưng tờ giấy ấy nó ở với tôi chả đc bao lâu thì vào một ngày thời tiết se se lạnh và vẫn là những tiết học khó nhằn với một đống kiến thức nhưng tôi vẫn vui vì đc ngồi sau lưng em ngắm nhìn em.
Tiếng trống báo hiệu những tiết học khó nhằn ấy đã kết thúc, cả trường lại ồn ào, nhóm thì nói chuyện rôm rả, nhóm thì bàn về việc học tập còn riêng tôi, tôi lấy xe phi một mạch về nhà, vừa về đến nhà tôi có linh cảm xấu có người đang ở trong phòng của tôi
- Mẹ!mẹ làm gì phòng của con vậy?
- Anh không nhìn thấy tôi đang dọn phòng đây hả?chăn, màn ngủ xong không chịu gấp gì cả? Sách vớ thì lôn xộn!
Tôi nhìn ráo rác quanh phòng mà mục tiêu chính của tôi là tờ giấy của em đc tôi để trên giá sách nó đã không cánh mà bay.
- Mẹ!Tờ giấy nhỏ nhỏ con để trên giá sách đâu rồi ạ!
- Có phải tờ giấy có chữ là: “Xì!Ơi…” không?
- Vâng!
- À lúc nãy mẹ dọn phòng lên đổ hết rác ra đống rác rồi!
- Mẹ ơi là mẹ!
Tôi tỏ thái độ không bằng lòng với việc làm của mẹ, tôi phi xuống tầng và tiến về phía đống rác trước cửa nhà mục đích tìm lại tờ giấy của em,nhưng không đống rác đã bị bà lao công dọn đi mất rồi.Đúng là một ngày xui xẻo hằng ngày bà lao công mãi tới tận tối mới dọn thế mà hôm nay dở chứng dọn sơm thế không biết.
Hồi 18: Ngọc Hiếu! Cánh Thiên Thần Của Em Đâu Rồi!
Đã có những lúc trong thâm tâm tôi,tôi thầm gọi em là thiên thần,một thiên thần mà tôi đã xây dựng bằng tình yêu đơn phương suốt 4 năm trong cuộc đời.Em một thiên thần trong sáng và thuần khiết,em trong sáng như một tờ giấy trắng không một vết mực nào tôi sợ nếu tôi tỏ tình với em thì tôi sẽ làm vấy bẩn cái tờ giấy ấy mất.Nhưng tôi đã nhầm một sự nhầm lẫn đến chết người các bạn à! Cái trong sáng và không tì vết đấy tất cả chỉ là tôi tự tạo ra cho em nhưng thực chất thì em không xứng đáng đc tôi tôn vinh như một thiên thần vì tôi đã biết đc sự thật về em một sự thật đã phá tan đi tình yêu của tôi giành cho em suốt 4 năm qua.Như vậy thiên thần của tôi đã bị cụt cánh, thiên thần mà mất đi đôi cánh thì còn đc gọi là thiên thần nữa không???
Tùng…Tùng…Tùng…5 phút ít ỏi của giờ ra chơi đã đến.
Lớp tôi đc ngự trị ở trên tầng 3, tầng cao nhất ở trường tôi.Học ở cái tầng 3 này mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng,lạnh bởi vì các ô cửa kinh đều bị mất hết cả mùa đông đóng cửa như là không đóng, nóng bởi vì ở cao quá cây không thể mọc cao đến như vậy để che nắng cho lớp học đc.Nhưng các bạn đừng thấy tôi kể khổ như vậy mà đã vội kết luận là học ở tầng 3 là khổ nhé, khổ thì có khổ nhưng mà vui cực.Chả giấu gì các bạn lớp tôi nằm ở cuối dãy 3 tầng mà ngay bên cạnh hành lang trước cửa lớp tôi nhìn chếch theo phía tay phải là là nhà WC nữ.Lớp tôi bọn con trai bựa khỏi phải nói, liệu tôi học cùng 3 năm với tụi nó tôi có đc coi là bựa không nhỉ…hehe…Các bạn có biết chương trình “Ô cửa bí mật” trên kênh VTV3 lúc 12h trưa chủ nhật hàng tuần không!Tại sao tôi lại nhắc tơi chương trình này mà lại không nhắc đến các gameshow khác của đài truyền hình Việt Nam, cái gì thì cũng có cái ý nghĩa của nó, tôi nhắc đến chương trình này vì nó có một cái đặc biệt, cái đặc biệt ở đây là câu nói quen thuộc của MC Trần Ngọc: “ 1,2,3 mở!”
- Chúng mày ơi ra lan can chơi đê! – tiếng bọn con trai lớp tôi vang lên khi đến giờ ra chơi.
Nghe thấy tiếng hô hào như vậy thì một lớp với 23 thằng con trai chạy ra lan can đứng kín cả lan can và những cặp mắt hau háu chờ các bạn nữ sinh vô ý vào nhà WC quên đóng cửa, rồi chờ các bạn ấy ra và cả lũ bọn con trai lớp tôi đồng thanh hô to: “ 1, 2,3 mở!”.Quả thật tôi là con trai mà tôi con phát ngượng khi đứng cùng bọn nó nhưng mà lúc ra chơi tôi mà không ra đứng cùng với bọn nó chắc bọn nó cho tôi là thằng 2 phai thì chết dở! Chưa dừng lại ở trò “Ô cửa nhà WC bí mật” chúng tôi còn chơi trò “ Hất nước dấu tay”.Nếu bình thường các bạn đang đi ở đường mà bị hất nước thì các bạn có tức không? Ngay cả tôi tôi cũng thấy tức.Nhưng tôi còn tức thay cho các bạn bị mấy thằng lớp tôi hất nước vào người vì bọn nó không dùng nước sạch mà dùng nước giặt dẻ lau bảng.Đôi khi tôi cũng khuyên can bọn nó nhưng vô ích thôi ngay cả tôi bọn nó còn hất nước nữa là, tôi chả hiểu chúng nó có phải học lớp 12 không nữa mà chúng nó lại chơi cái trò vớ vẩn này.Ở đời bao giờ cũng có quy luật nhân quả cho những hành động thiếu suy nghĩ, những việc làm ấy của lớp tôi dẫn đến hậu quả là…
Bị nhiều lớp ghét…
Thầy cô giáo ghét…
Điềm sổ đầu bài lúc nào cũng bét…
Vì thế cô giáo chủ nhiệm lúc nào cũng phải hét…
Lớp tôi thực chất không phải như vậy bọn nó đều tôt hết cả vì bọn nó đã thi đc vào cấp 3 công lập thì đứa nào mà chả ngoan, học lực khá trở lên nhưng do mấy phần tử cá biệt ở trong lớp gây lên, chúng nò bày ra những trò vớ vẩn đó và bọn con trai lớp tôi adua theo thử hỏi xem nếu không có bọn nó thì lớp tôi đâu bế bết đến như vậy.Nói gì thì nói nhiều lúc chả hiểu bọn nó bị làm sao mà chả thèm chơi những trò đó nữa mà ra lan can ngồi chém gió với nhau.
- Lớp mình chả có con nào xinh chúng mày nhỉ??
- Lớp mình toàn những con trông ất ơ bỏ mẹ!
- Ơ! Ngọc Hiếu nhìn cũng xinh mà! – tôi lên tiếng.
- Ngọc Hiếu mà xinh nó chỉ đc cái trắng thôi!
Tôi định phản bác lời nói của bọn nó nhưng suy đi tính lại thì tôi k lên làm như vậy vì bọn con trai
lớp tôi tinh ý lắm nếu tôi bênh em thì sẽ bị lộ ngay,một thằng con trai mà bênh 1 đứa con gái thì có nhiều chuyện để nói lắm.
- Không biết Ngọc Hiếu có người yêu chưa nhỉ?? – tôi hỏi vu vơ
- Chắc nó chưa có đâu! Tao thấy có ai tán nó đâu!
- Thằng này nói chỉ phải!
- Chúng mày thì biết cái đéo gì! Nó mà không có người yêu thì tao đi đầu xuống đất – thằng Thắng mạnh mồm lên tiếng.
- Thằng này hôm nay ăn bả chó hay sao mà to mồm thế!
- Mày ko biết thì câm mồm vào! Tao học với nó hồi cấp 2 chẳng nhẽ tao k biết nó là người như thế nào sao?
- Mày biết gì thì kể cho anh em mở mang đầu óc...