* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Bích Kiếm Kim Tiêu Cực Hay Full Chap

cột thêm một cây sáo nhỏ đằng chuôi tiêu, độc tiêu khi phóng sẽ phát ra tiếng gió, sau này được giới giang hồ phong tặng là Hưởng Kim Tiêu. Lúc đó, ba kẻ kia nghe đến ba tiếng Hưởng Kim Tiêu, bất giác hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống né tránh. Kỳ thực, chẳng qua Tiếu Cốc Hoa tạo ra âm thanh giả, vẫn chưa phóng tiêu. Chẳng ngờ đánh bừa mà trúng, ba gã chẳng nghe lấy tiếng tiêu, nhưng không hiểu tại sao lại càng hoảng loạn. Tiếu Cốc Hoa thấy cả ba tránh né loạn xạ, thừa cơ vũ lộng kim đao, xuất một chiêu Thu Phong Tảo Diệp, chỉ nghe một hồi "leng keng", Thiết Chiết Phiến cùng Đồng Nhân Trảo của bạch diện thư sinh và lão đầu thấp lùn vuột ra khỏi tay. Đại hán râu rậm giật mình kinh sợ, miễn cưỡng cử đao nghênh chiến. Tiếu Cốc Hoa thừa thế xông lên, đao chém một phát.
"Kẻng", cương đao trong tay đại hán râu rậm bị gẫy làm hai đoạn! Tiếu Cốc Hoa tiến lên từng bước, kim đao trực nhắm vào trước ngực đại hán râu rậm... Lúc này, đại hán râu rậm đang nhắm mắt chờ chết.
Một đạo nhân ảnh bay nhanh tới, một luồng sáng trắng bạc bắn nhanh đến yết hầu của Tiếu Cốc Hoa, Tiếu Cốc Hoa vội vàng hồi đao ngăn lại, phút chốc luồng sáng trắng bạc đó lại bay trở về. Tiếu Cốc Hoa thấy kẻ đó dùng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh.
Lão lớn tiếng quát hỏi:
"Nhà ngươi là ai?" Người này chẳng hề đáp lại, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bọc vải phía sau lưng lão. Tiếu Cốc Hoa biết gã với ba kẻ kia là chung một bọn, có ý định cướp tiêu. Lão chẳng dám khinh thường. Kim đao trong tay khẽ run lên, tựa như du long vẫy mình uốn lượn, kim quang chói lọi, đánh thẳng vào người bịt mặt.
Người nọ thân thủ thập phần nhanh nhẹn, kiếm bay lượn một hơi, hàn quang rực rỡ như bọt nước phún trào. Qua lại hơn mười hiệp, hai người vẫn bất phân thắng bại. Đại hán rậu rậm, bạch diện thư sinh cùng lão đầu thấp lùn đều dạt sang một bên, nhìn hoa cả mắt.
Người bịt mặt kiếm pháp phiêu hốt khó lường, biến hóa đa đoan. Dường như hắn không có ý làm thương tổn Tiếu Cốc Hoa. Thân hình hắn to lớn dềnh dàng, luồng sáng trắng bạc phát ra, hướng đến vai Tiếu Cốc Hoa, thanh quang tan rã.
Tiếng "soẹt" vang lên, dây đeo bên trái của Tiếu Cốc Hoa bị kiếm chặt đứt, bọc vải sau lưng thòng xuống. Tiếu Cốc Hoa cả kinh thất sắc, lúc này kiếm của người bịt mặt nhanh chóng chuyển sang vai phải của lão. Tiếu Cốc Hoa gạt bỏ tất cả, mặc kệ bả vai bị thương, sử đao đánh thẳng vào mặt của người bịt mặt, lão nhất quyết vạch trần Lư Sơn chân diện mục của kẻ này, người bịt mặt vội vàng thu kiếm đón đỡ.
"Keng" đao kiếm giao nhau, lửa xẹt ra. Tiếu Cốc Hoa thối lui hai bộ, cúi đầu nhìn xuống kim đao, phía trên lưỡi đao bị mẻ một vết, to bằng hạt gạo. Lão ngẩng đầu nhìn kỹ bảo kiếm trong tay đối phương, đột nhiên tỉnh ngộ, kêu thất thanh:
"Bích Tiêu Kiếm! Ngươi... Ngươi là Chu Kim Đường?"
Người bịt mặt chậm rãi giở khăn che mặt ra. Quả nhiên là hắn! Máu trong mình Tiếu Cốc Hoa chảy nghe rần rần, lão tuyệt đối không hề nghĩ tới, kẻ đoạt vật bảo tiêu của Tam Tương Vũ Quán hóa ra lại là người đã cùng mình bát bái chi giao Chu Kim Đường, lòng người đúng là khó dò! Lòng người quá thật khó dò! Lão nhìn quanh bốn phía, Chu Mục cùng bọn phiêu sư không thấy đâu, một thân, một đao phải đối phó với bốn người, thân cô lực kiệt, e rằng vật áp tiêu khó mà giữ nổi. Trước tình thế cấp bách, lão thối lui từng bước, sờ vào túi đồ bên hông. Chợt nghe "phụt" một tiếng, một vật đen sì chụp xuống đầu, nguyên lai là một cái lưới lớn chụp xuống đầu. Kim đao rơi xuống, Tiếu Cốc Hoa không thể động đây...
Lúc này, hữu thủ đại hán rậu rậm vung lên,một vật bay thẳng đến trước mặt Tiếu Cốc Hoa, nghe "đoành" một tiếng, một làn khói trắng bay lên.
Tiếu Cốc Hoa nhất thời mơ hồ, tức thì thân hình mềm nhũn, té phịch luôn trong lưới.
Hồi 2
Hung thị vệ nhất tiến song điêu
Quái thạch lâm anh hùng điệp huyết
"Hán Trùng thị vệ ác nhân
Bày mưu tính kế hại dần người trung
Tiếu quán chủ lão anh hùng
Lầm tin ác tặc, muôn trùng cách xa."
Mặt trời đã ngã về tây, quạ cũng đã về rừng. Trong một khách điếm dưới chân núi, Tiếu Cốc Hoa nửa mê nửa tỉnh, hôn mê đã có hơn nửa ngày. Trong lúc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lão nghe có người gọi bên tai "Lão quán chủ, lão quán chủ..." Âm thanh này như phảng phất từ một nơi xa.
Tiếu Cốc Hoa nặng nề mở mắt, thấy Chu Mục đang quỳ trước giường, lão mệt nhọc mấp máy môi:
"Chu Mục!" Chu Mục ngạc nhiên mừng rỡ nói:
"Lão quán chủ, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!" Tiếu Cốc Hoa nhìn quanh bốn phía, nói:
"Đây là nơi nào? Ta... ta làm sao lại ở nơi này?" Chu Mục lúng túng nói:
"Lão quán chủ, tặc nhân tại Ỷ Thiên Các cướp được tiêu xong rồi trốn mất, có lẽ sợ uy danh của quán chủ. Chúng đâu dám gia hại ngài, đã để cho ngài... ngài đi."
"Các huynh đệ đâu hết rồi?" Chu Mục đáp:
"Lão quán chủ yên lòng, mọi người vẫn còn sống. Người đâu, mau mang sâm cho lão quán chủ."
Uống xong bát sâm, Tiếu Cốc Hoa lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dây, ký ức về cảnh ngộ gặp tại Ỷ Thiên Các vẫn như mới. Lão nghĩ, Chu Kim Đường thấy lợi quên nghĩa, cấu kết với bọn người giang hồ, dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán mình để đoạt tiêu rồi bỏ đi. Bọn tặc tử chỉ biết rằng viên ngọc trên mũ có giá trị liên thành, nhưng đâu biết bên trong có chứa thánh chỉ trấn an Miêu vương của Mạn vương gia. Nhờ Miêu Sơn thập bát động ngừng dấy động can qua mà dân tộc Thổ Gia cùng với Miêu tộc mới an cư lạc nghiệp. Ta không màn tuổi tác, tự thân áp tiêu, nay phiêu vật đã bị tặc nhân cướp đi, sao dám về phục mệnh Mạn vương gia? Dù cho có thịt nát xương tan, ta cũng phải mang phiêu vật trở về!
Nghĩ đến đây, đang ngồi trên giường, Tiếu Cốc Hoa vỗ chưởng xuống bàn:
"Người đâu!"
Chu Mục nghe tiếng vội chạy đến, hỏi:
"Lão quán chủ có điều chi phân phó?"
"Lập tức phái người trở về vũ quán, bảo Trường Đình lấy kim tiêu làm tin để triệu tập cao thủ của cửu quán, thập tam bang nội trong ngày hôm nay phải đến Vũ Lăng Sơn."
"Vâng."
"Ngày mai ngươi cùng ta trở lại Ỷ Thiên Các để nghe ngóng phiêu tình."
Chu Mục ngập ngừng nói:
"Lão quán chủ, mắt của ngài vẫn chưa khỏi hẳn, hãy ở đây nghỉ ngơi một vài ngày đi."
Tiếu Cốc Hoa lông mày dựng đứng, giận dữ quát:
"Đừng có nhiều lời! Sợ chết thì khỏi đi!"
"Dạ, dạ..." Chu Mục không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng "răng rắc" ngoài cửa sổ. Tiếu Cốc Hoa ngẩng đầu, chỉ thấy bên ngoài có một bóng đen lướt qua. Tiếu Cốc Hoa nhún người vọt ra ngoài, bóng đen đó như chim đêm, vượt qua mái tường, trong chốc lát đã biến mất trong đêm tối.
Tiếu Cốc Hoa nhìn mây đen che khuất mặt trăng trong đêm tối, không nén nỗi cảm giác trĩu nặng trong lòng:
"Lại là ai đây? Cao thủ như mây, tặc nhân đột ngột đến, trên đường đến Ỷ Thiên Các vào ngày mai có lẽ sẽ có một trường ác đấu."
Hôm sau, nắng mai yếu ớt, sương mù lượn lờ trên vách đá cao, gió lạnh tạt vào người, Tiếu Cốc Hoa nắm chặt vạt áo, dẫn theo Chu Mục và một đoàn năm người nữa tiến vào Ỷ Thiên Các. Trong động một màu tối đen, Tiếu Cốc Hoa ỷ mình đã nhiều lần ra vào Ỷ Thiên Các, dẫn chúng nhân lần mò đi một đoạn, rồi ra lệnh:
"Đốt lửa!" Chu Mục dùng hỏa thạch để đốt đuốc, lửa cháy rần rần chiếu sáng hang động âm u, lộ rõ ra một thông đạo: vượt qua tiền động thì đến nội các. Tiếu Cốc Hoa không khỏi ngẩn người: trong sảnh đường nội các lộ ra các tạp vật, nến nghả nghiêng trên mặt đất. Tiếu Cốc Hoa giật lấy bó đuốc trong tay Chu Mục, sải bước đi vào nội đường.
Lão đề tụ công lực, đánh vào vách đá một chưởng, nghe "rầm" một tiếng, vách đá mở rộng.
Ngước mắt nhìn lên, Chu Kim Đường cùng đầu lĩnh của Tam Thanh Bang đã ngủ qua đêm ở đây, đồ vật rất ư lộn xộn. Nửa bóng nhân ảnh ở đâu cũng không thấy?
Tiếu Cốc Hoa bối rối không hiểu: tại sao sau khi cướp được tiêu, Chu Kim Đường lại bỏ động chạy mất?
"Lão quán chủ, nhìn này!" Chu Mục đột nhiên la hoảng lên.
Tiếu Cốc Hoa giơ cao bó đuốc để chiếu sáng, chỉ thấy ở đâu giường hé ra mảnh giấy:
Cốc Hoa huynh:
Lần này cướp tiêu là vạn bất đắc dĩ. Tam Tương Vũ Quán phải chi ngân lượng cho tổn thất, tệ bang dĩ nhiên sẽ dựa theo đó mà bồi thường.
Đệ
Kim Đường khấu đầu
Tiếu Cốc Hoa nhìn mảnh giấy, trong lòng tự dưng ngờ vực: chẳng lẽ Chu Kim Đường cướp tiêu không phải do thèm muốn viên ngọc trên mũ có trị giá liên thành? Rốt cuộc là hắn muốn gì, vì sao không nói rõ ra?
Còn đang hồ nghi, chợt nghe phía sau có hai tiếng "xì xì"
Một tiêu sư kinh hãi kêu to:
"Lửa! Lửa!" Tiếu Cốc Hoa xoay mình nhìn, trong sảnh đường nội các cỏ khô và cây dại bị hai đường lửa đốt cháy. Ngọn lửa giống như con kim xà đang nhanh chóng lan ra mặt đất, bốc cháy lên tành tạch...
"Lão quán chủ, đi theo tôi!" Chu Mục kêu to. Ngọn lửa bốc cao và lao thẳng tới. Hắn mở ra một đường máu, nhường Tiếu Cốc Hoa lao ra.
Xù! Xù! Xù! Hồng quang nhấp nhoáng, mấy cây đuốc bay vù ra từ trong bóng tối. Chu Mục bị lửa táp vào mình, tức thời ngọn đuốc thấm dầu thông đốt cháy tóc và y phục của hắn. Hắn lăn tròn xuống đất, mang theo đốm lửa chạy trở lại. Mọi người bận rộn dập tắt lửa trên người hắn.
Lửa càng ngày càng lớn, Tiếu Cốc Hoa và mọi người buộc phải trở lại nội thất. Một luồng khí nóng bỏng làm cho mọi người thấy nghẹt thở. Bọn họ kề sát bức từơng trong nội thất, cảm giác giống như đang ở trên một cái lò nướng bánh.
Tiếu Cốc Hoa nghĩ mãi không ra: Chu Kim Đường đã để lại thư bằng lòng bồi thường chuyến tiêu, tại sao lại ám toán ta ở nơi này?
Trong thời điểm sinh tử, Tiếu Cốc Hoa trấn định lại tinh thần. Lão nghĩ: Chu Kim Đường cùng các thủ lĩnh của Tam Thanh Bang đã ngủ ở trong ám thất thì tuyệt không thể là ngõ cụt được, nhất định có đường ngầm bí mật tương thông với bên ngoài. Ngay lúc đó, ánh lửa chiếu dội lên khuôn mặt nghiêm nghị của lão. Mắt lão nhìn kỹ càng, tìm tòi khắp nơi, cuối cùng nhãn quang dừng lại ngay giường của Chu Kim Đường. Lão cảm thấy có một luồng hơi nóng, nhảy đến cạnh giường, vỗ mạnh một chưởng, một tiếng nổ "rầm" vang lên, chiếc giường sắt ầm ầm hạ xuống, dưới giường lộ ra một khối thiết bản. Tiếu Cốc Hoa mặt lộ vẻ hoan hỉ, lấy Bát Quái Kim Đao cắm xuống ngay giữa thiết bản, hai tay vận công, quát:
"Mở!" Thiết bản kêu răng rắc, lộ ra một hang động tròn, một làn gió lạnh lẽo, ẩm ướt thổi ra từ trong động.
Tiếu Cốc Hoa hít một hơi thật sâu, nói với mọi người:
"Đi nhanh đi!" Năm người nối đuôi nhau đi xuống. Trong đường hầm không có lấy một chút ánh sáng, toàn là lần mò mà tiến, cảm giác càng lên cao càng thấy dốc nghiêng hơn. Đường càng lên cao càng chật hẹp, nhưng không khí lại càng tươi mát. Tiếu Cốc Hoa biết lối ra không còn xa lắm.
"Cửa động đây rồi!" Các tiêu sư reo lên hoan hỉ, vội chạy về phía trước. Nguyên lai, lão chạm phải một khối đá xanh chặn ngay thông đạo, từ khe hở của phiến đá, có thể trông được tia sáng chói mắt chiếu vào. Các phiêu sư dùng sức nâng phiến đá xanh đó sang một bên. Ánh sáng chói lọi ùa vào trong động, chúng nhân đột nhiên hoa cả mắt.
Vị tiêu sư đi đầu leo qua cửa động nhảy lên trên. Hốt nhiên, chợt nghe tiếng cung tên "Phụt, phụt, phụt" từ xa bắn vào cửa động, cùng đó là một âm thanh gào thét xé tan phế phủ, vị tiêu sư nọ bật ngược về sau, nhìn lại đã thấy trước ngực một mũi tên nhọn cắm vào ngực. Vừa mới thóat ly biển lửa, lại gặp phải phục binh tập kích, không thể để mọi người bỏ mạng tại hang động này! Chu Mục dẫn theo hai tiêu sư mạo hiểm chạy ra cửa động nữa, chỉ thấy một trận mưa tên từ xa phóng lại, hai tiêu sư một chết, một bị thương, Chu Mục múa đao đánh bật những mũi tên đó. Lúc này, ngoài động vang lên một tràng cười to, một giọng nói âm dương quái khí cất lên:
"Tiếu lão đầu trong động nghe đây, chúng ta chờ ở đây đã lâu lắm rồi, mau dâng nạp phiêu vật, sẽ tha cho tội chết!"
Tiếu Cốc Hoa bất giác ngẩn ra: lại là cường đồ phương nào mà cũng muốn đoạt phiêu vật? Xem ra bọn này không cùng phe với Chu Kim Đường. Đúng lúc này, bên ngoài động, cũng lại là giọng nói âm dương quái khí:
"Ha ha, không ngờ đường đường là Tam Tương Vũ Quán quán chủ lại có thể trốn chui trốn nhủi trong động như chuột, không dám lộ diện."
Chu Mục tức giận đến nổi gân xanh, đôi mắt tóe lửa, vung đao lên.Tiếu Cốc Hoa nhảy ra ngoài động, đẩy ra một chưởng như tiếng hổ gầm, vung Bát Quái Kim Đao, sử chiêu Bạch Hạc Trùng Thiên.
Thật là kỳ quái, ngoài động đột nhiên yên tĩnh lạ thường, cũng như không hề có một trận mưa tên vậy. Tiếu Cốc Hoa thận trọng vọt đến bên cửa động, dùng kim đao bảo vệ phía trước, tỉ mỉ tra xét. Lão nhìn thấy bốn tên cường đồ tay cầm cung nỏ nằm ngổn ngang giữa đống đá cách cửa động vài trượng: bọn chúng đã bị người giết chết. Lão lướt qua nhìn lại lần nữa, thấy sau đầu của bốn kẻ đó có máu đen rỉ ra, rõ ràng là đã trúng phải kim châm ám khí có chứa kịch độc. Lão dùng kim đao lật xác bọn cường tặc, bất giác giật nảy người, áo ở phía trước bị xé toạt, nội y có thêu hình con chim ó đen, thì ra đây là tặc tử Thanh Ưng Bang.
Bọn cường đạo chuyên giết người cướp của tại ranh giới ba tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam và Giang Tây chính là bọn Thanh Ưng Bang. Có lần Tiếu Cốc Hoa áp tiêu đi vòng qua Lưu Dương, tình cờ thấy Chu Kim Đường bị Thanh Ưng Bang vây khốn, gặp việc bất bình liền bạt đao tương trợ, đánh lui bọn chúng để cứu Chu Kim Đường, hai người bèn kết bái huynh đệ. Sau đó, Tiếu Cốc Hoa cùng Chu Kim Đường kết hợp với các anh hùng vùng Tam Tương triệt tiêu bọn Thanh Ưng Bang. Tiếu Cốc Hoa dùng Hưởng Kim Tiêu lấy mạng Thanh Ưng bang chủ Tống Bồi Luân, từ đó bọn bại hoại tại vùng Tam Tương không còn thấy xuất hiện trên giang hồ nữa. Vậy mà vài năm sau cũng tại nơi này, Tiếu Cốc Hoa tự thân áp tiêu lại bị chặn cướp. Nếu không nhờ người tương trợ, Tiếu Cốc Hoa đã bị bọn này ám toán. Nhưng người đã giết chết bọn này thật sự là ai?
Tiếu Cốc Hoa còn đang hồ nghi, chợt nghe phía sau rừng tùng có một trận gió, lão xoay người lại, dùng kim đao chỉ định, hỏi: "Là bằng hữu phương nào? Xin mời hiện diện." Một người áo xanh từ trên một cây tùng cao nhảy xuống, phục thân quỳ sát bên lão: "Đệ tử La Hán Trùng xin bái kiến sư thúc."
"A, thì ra là ngươi!"
Gã La Hán Trùng này chính là cháu trai của La Lan Vân, sư huynh đồng môn của Tiếu Cốc Hoa. La Lan Vân tính nết hung tàn, sính dũng hiếu chiến, không tuân võ đức nên bị sư phụ đuổi xuống núi, nghe đâu đã chết nhiều năm rồi. Gã La Hán Trùngtừ nhỏ đã đi theo thúc thúc của hắn, được lão truyền thụ Truy Hồn Uy Độc Kim Châm, nhưng La Lan Vân hung tàn đã thành tính, ác danh trong võ lâm quá rõ rệt, Tiếu Cốc Hoa không giao du với sư đồ của hắn. Hắn đến đây để làm gì?
La Hán Trùng dường như đoán được tâm sự của Tiếu Cốc Hoa, đứng dậy bẩm cáo: "Sư phó đã mất, đệ tử thủ hiếu ba năm, vâng lời sư phó hạ sơn đến cậy nhờ sư thúc. Trên đường vô tình gặp tặc tử của Thanh Ưng Bang là Tống Phúc, dò xét được hắn phụng lệnh mời Tam Thanh Bang, hợp mưu cướp lấy chuyến tiêu của Tam Tương Vũ Quán, muốn gia hại lão nhân gia nên đồ tôn bí mật theo dõi đến đây."
A! Chu Kim Đường lại cùng tặc tử Thanh Ưng Bang hợp mưu cướp tiêu, đáng hận là hắn lại còn hoa ngôn xảo ngữ, lưu lại những lời bào chữa cho mình, chẳng qua là sợ ta truy tìm phiêu vật nên dụng kế hoãn binh đây. Nghĩ đến đây, Tiếu Cốc Hoa căm hận hỏi:
"Ngươi biết Chu Kim Đường hiện giờ ở đâu không?"
La Hán Trùng vội vã tiến lên, khẽ giọng nói:
"Đồ nhi biết rất rõ, Chu Kim Đường sẽ chuyển phiêu vật đến Pháp Nhiên Tự."
Tiếu Cốc Hoa hiện sắc diện lạ lùng:
"Pháp Nhiên Tự? Lẽ nào trụ trì của chùa này là Trí Viên trưởng lão cũng tham gia cướp tiêu?"
"Lão chỉ là kẻ chứa chấp mà thôi." La Hán Trùng nói:
"Sư thúc, chuyến tiêu này có quan hệ trọng đại, nhất định phải đoạt lại, đệ tử nghĩ ra được một kế, không biết sư thúc nghĩ như thế nào?" Nói xong, hắn đứng dậy đến gần bên tai Tiếu Cốc Hoa khẽ nói cái gì đó. Tiếu Cốc Hoa nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lão tối sầm lại. Chỉ trong giây lát, lão nói với giọng quyết tâm:
"Hảo, chúng ta đến Pháp Nhiên Tự."
Pháp Nhiên Tự nằm trong bụi cây tùng dưới chân núi Vũ Lăng. Chùa có tường cao, vô cùng hùng vĩ. Tiếu Cốc Hoa dẫn theo La Hán Trùng đến trước cổng chùa, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên ba chữ "Pháp Nhiên Tự" sắc vàng dưới mái hiên, không khỏi sinh lòng kính nể.
Trí Viên thiền sư, trụ trì Pháp Nhiên Tự, đang tĩnh tọa tại phật đường, nghe chú tiểu thông báo có Tam Tương Vũ Quán Tiếu Cốc Hoa cầu kiến, không kiềm được vui mừng, khẽ vuốt râu: Chu đường chủ dự liệu không sai, lão quả nhiên đã đến.
Tối qua, bang chủ Tam Thanh Bang Chu Kim Đường đến bái kiến Trí Viên, nói rằng hắn ta đã cướp đi phiêu vật của Tam Tương Vũ Quán, Trí Viên nghe vậy kinh ngạc hỏi:
"Quán chủ Tam Tương Vũ Quán Tiếu Cốc Hoa đã cùng ngài kết nghĩa kim lan, ngài làm vậy thì sao còn tình nghĩa huynh đệ gì nữa? Chu Kim Đường lấy viên ngọc châu trong mình ra. Trí Viên xem qua thánh chỉ trấn an Miêu vương, chắp tay trước ngực nói:
"Thiện tai! Thiện tai! Từ nay về sau bách tính Miêu bang sẽ được bình yên!"
Nào ngờ Chu Kim Đường lại cười gằn một tiếng, ném thánh chỉ qua một bên, lấy trong áo ra viên ngọc châu hàm chứa mật thư bàn về quân sự của Mạn thân vương. Trí Viên xem xong, sắc mặt biến đổi. Chu Kim Đường lại nói:
"Tiếu Cốc Hoa mất tiêu, nóng lòng truy cứu, sẽ chẳng tha thứ và cho ta giải thích. Ta định gửi ngọc châu vào bảo tự của đại sư, lão đến thì nhờ đại sư tiếp đãi và nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho lão biết, giải quyết hận thù."
Trí Viên cảm động nhận lời:
"Việc này can hệ đến an nguy của trăm họ ở Miêu bang, lão nạp dĩ nhiên sẽ dốc sức."
Sau bữa chay sáng nay, Trí Viên tới phật đường chờ đợi Tiếu Cốc Hoa đến. Tiếu Cốc Hoa cùng La Hán Trùng bước vào chùa, Trí Viên trưởng lão khoác cà sa ra nghênh tiếp. Ngài tuổi gần thất tuần nhưng vẫn còn tráng kiện, trước ngực là chòm râu dài ba nhánh, bước đi tiêu sái như tiên. Lão tăng hai tay chắp trước ngực nói:
"A di đả phật, không hay thí chủ...

<< 1 2 3 4 ... 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status