saoooo!!! – Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hummie, hai đứa tiếp tục quay sang càu nhàu.
- Thằng Yon ý…nó cưa gái trên facebook!!! – Vừa nói, Hummie vừa hậm hực mở facebook của Yonnie lên, chần chừ chỉ vào những dòng đối thoại vô cùng đong đưa của Yon với đám con gái vớ vẩn trên mạng.
Căng mắt lên nhìn vào những dòng chat thân mật như…
“Anh Yon quên em rồi…”
“Đâu…đã phút nào anh dám quên em…”
“Vậy sao không nhắn tin cho em?”
” Vì anh có vợ rồi!”
“Thế anh không ngoại tình được sao?”
Đọc đến đoạn này, cả ba đứa đều nổi máu tam tành, chỉ muốn tạt nguyên cả thùng axit vào mặt đứa con gái trơ trẽn này…
- Mày…”like” vào cái dòng”chơm chơm, ôm ôm”này cho tao! – Cheer nghiến răng chỉ vào dòng mà nó ngứa mắt nhất.
- “Like” á? Mày nghĩ tao vui lắm à mà phải”like”cho chúng nó?- Hummie dựng ngược cả người lên quạc lại.
- Ngu thế! Bảo sao không khá lên được!”Like”vào đấy…để đánh động cho nó biết là”Này, tôi biết rồi đấy! Anh làm trò vừa thôi!”. Hiểu không? Nếu nó có tật tự khắc sẽ giật mình. Mày không được manh động. Không được quát mắng tỏ vẻ ghen tuông gì với nó. Cứ từ từ. Cư xử thật bình thường nhẹ nhàng cho tao. Nói ít thôi, nhưng đã nói là phải nói đúng. Làm thế nó mới sợ. Hiểu không?! – Cheer nói một lèo, chia sẻ lại những kinh nghiệm mà nó đã dùng để trị con bé Nhi rồi cười nham hiểm.
- Wow…quả nhiên là sư phụ…Tao xin”like”!!!
Chap 47: Cạnh tranh lành mạnh
- Rồi! Like xong thì cứ chờ đấy, xem nó có tật giật mình chủ động nói gì với mày không. Hừm! Tao ghét nhất là cái loại con trai lăng nhăng cợt nhả như thế này! – Vừa nói, Cheer lại vừa nghĩ đến quãng thời gian trước Chan cũng chẳng khác gì thằng Yon bây giờ. May mà nó còn trị được…
- Tao thề với mày là tao ức lắm ý! Nó cứ cậy nó đẹp trai, xong toàn đi tà lưa mấy con 95, 96 trên facebook, mình là vợ nó là nó chả coi ra gì cả! Miệng thì lúc nào cũng kêu”em yên tâm, em là nhất”…Đùa…tao chả biết tao mà là nhất thì con nào mới là số một cơ!!! – Vừa nói, Hummie vừa khoanh tay ngồi nhìn máy tính rồi thở hậm hực.
- Ờ! Mà con nào nó cũng”em gái, em gái”…Lấy cái cớ em gái ra để lăng nhăng một cách quang minh chính đại! Nhìn chúng nó chat cả nhau trên wall mà tao chỉ muốn phát rồ lên được ý! – Cheer đay nghiến.
Thấy thế, Mita lại ngáp dài, thực chất ở đây chỉ có mình nó là FA nên nó chả quan tâm cho lắm. Là người bình tĩnh nhất, đứng từ bên ngoài xem xét mọi việc, chỉ có Mita mới đưa ra được những lời phê bình lý trí.
- Chúng mày cứ tức mà làm gì? Hồi trước tao chia tay người yêu cũ cũng vì facebook đấy! Giờ tao đóng xừ nó vào. Chả
phải quan tâm đến bố con thằng nào nữa. Facebook rách việc lắm! Nói thật chứ cứ bảo khoan dung độ lượng các kiểu, nhưng thử hỏi chỉ cần nhìn người yêu mình”like”ảnh con nào trên facebook là mình đã sôi hết cả máu lên rồi! Đừng nói đến chuyện comment nịnh nọt…Ôi giồi ôi! Lúc ý tao chỉ muốn giết cả hai!!! Thế nên thôi! Đã yêu là phải biết chấp nhận, không thì khóa xừ facebook vào đi!
Mita nói xong, cả hai đứa con gái còn lại đều giật nảy mình xừng cổ lên đồng thanh đáp lại.
- Khônggggggggggggggggggg!!!!
…
Miễn cưỡng vào trong nhà Yan, Chan lầm lì như thể chuẩn bị bước chân ra trận mạc vậy. Nhìn kẻ địch cũng không kém phần khó chịu ngồi lù lù trên ghế sô- pha đối diện mình, hắn nguýt dài một dài rồi khệnh khạng ngồi xuống.
- Sao! Muốn gì? Đánh nhau à? – Chan mở lời trước.
Bình tĩnh chắp hai tay ngồi khom lưng hướng ra phía trước, Yan khẽ cười khẩy, rồi ra điều kiện.
- Thôi được rồi! Hồi trước tao phải vào Nam, một mình mày ở đây tác chiến. Không tính! Từ bây giờ tao cả mày cạnh tranh công bằng. Ok?!
Nghe Yan nói với vẻ mặt thản nhiên mà Chan không khỏi lộn ruột. Không thể không đặt câu nghi vấn não thằng này làm từ cái gì?…
Trong thời gian hắn ta ung dung vào Sài Gòn”hóng nắng” thì Chan đã phải vất vả đánh vật với cái lạnh ngoài đây, dùng trái tim hừng hực của mình để sưởi ấm cho Cheery…mới có được kết quả viên mãn như ngày hôm nay. Vậy mà đùng một cái thằng Châu Quỳ này xuất hiện, rồi bây giờ lại đòi cạnh tranh công bằng á? Quả là điên!!!
Nghĩ vậy, Chan liền lập tức gạt phắt đi.
- Mày bị dở hơi à? Mày đi kệ mày chứ? Biết tao cả Cheer đã tiến triển đến mức nào rồi không?
Bỏ qua lời kích bác của Chan, Yan vẫn cố gắng bình tĩnh thương lượng tiếp.
- Mức nào? Lời mày nói sao tao phải tin. Nhưng tao chắc chắn một điều là tao thích Cheer trước mày!
- Trước tao?! Bố thằng dở hơi! Mày biết tao quen Cheer từ bao giờ không?
- Đếch biết! Mày biết Cheer nhìn thấy cái ấy của tao rồi không?
Trong cơn nóng giận, không kiểm soát được lời nói, Yan vô tình phát ngôn bừa bãi. Vừa nói xong thì hắn cũng chợt cứng cả họng, vội vàng ngậm miệng lại không nói nữa. Nhưng thái độ hung hãn của Chan đã đánh tan tất cả…
- A thằng chó! Mày đừng có chém! Thấy kiểu quái gì!!!
- Hờ hờ…vì lúc đấy tao vừa tắm xong…– Thấy Chan càng nóng, Yan lại càng hả dạ. Nghĩ vậy, hắn liền cố tình chọc ngoáy tiếp. Nhưng không ngờ, Chan đã sớm đoán được ý đồ này, thế nên hắn cũng liền lật ngược lại ván bài trong gang tấc.
- Thì sao? Tao với Cheer còn ngủ cả nhau rồi đấy?!
- Nói dối không làm mày áy náy lương tâm à?
- Nếu cảm thấy nghi ngờ thì mày hỏi Cheer xem cô ấy dám phủ nhận không??? – Chan khẽ đánh mắt lên, nhìn Yan cười khẩy.
- Ngậm mồm vào không răng mày lại bay khỏi miệng đấy! – Vừa nói, Yan vừa gằn giọng lên, nắm đấm trên tay hắn đã nổi gân xanh tự bao giờ không biết.
Chẳng thèm để tâm, Chan vẫn tiếp tục nheo mắt cười vẻ hưởng thụ…
- Quên không nói với mày là cô ấy còn rất ngọt đấy! Ha ha!!!
BỐPPPPPPP!!!!!
( Đoạn hội thoại tạm thời kết thúc để chuyển cảnh sang màn võ thuật hành động )…
…
Sau một hồi tay đấm chân đá kịch liệt, hai thằng con trai cuối cùng cũng đành chịu thua đối phương về độ lì lợm nên quyết định dừng tay không đánh nữa. Chan nằm bệt ra nhà, nhìn lên trần bằng đôi mắt tím ngắt của mình rồi thở hắt ra từng hơi mệt mỏi…
- Thằng ôn! Mày cũng khỏe phết đấy nhỉ! – Vừa nói, Yan vừa từ trong phòng tắm đi ra vứt cho Chan một cái khăn ướt úp lên mặt, rồi giữ lại một cái để tự lau cho mình. Kể ra sau khi đánh nhau, chúng nó lại càng cảm thấy thoải mái vì đã trút được một phần bực dọc lên đối phương. Dĩ nhiên cũng tự dưng cảm thấy nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.
Nằm đăm chiêu suy nghĩ một hồi, sau khi chậm rãi lau đi hết chỗ mồ hôi vương ***…Chan mới quyết định bật mình ngồi dậy, nhìn Yan một lúc rõ lâu rồi mới quyết định nói.
- Thôi…được rồi…– Chan rặn từng hơi thật chậm…dường như chẳng muốn thốt ra…
- Được rồi cái gì cơ??? – Chan vừa dứt lời, Yan liền giật mình ngỏng cổ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên hứng khởi vô cùng.
Lời nói vừa được cất ra thật sự khiến Chan chỉ muốn thu hồi lại ngay tức khắc, nhưng nghĩ thật kỹ, dẫu sao đây cũng là một cơ hội để làm phép thử cho thước đo tình cảm của Cheer đối với mình, nên Chan quyết định gật đầu…
- Thử tỏ tình với Cheer đi. Tôi cho phép! Nhưng chỉ một lần thôi đấy! Nếu không được thì rút lui mãi mãi. Ok?
- Ô…– Nghe Chan nói mà mắt Yan sáng ngời lên trông thấy, một cánh cửa vừa mới được hé ra, tội gì hắn không vội bước ngay vào…
Nhưng ngay sau đó, Chan lại vội cầm chừng nói tiếp…
- Tuy nhiên, đổi lại ông anh phải giúp tôi cái này…
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Yan cũng từ từ xem xét…
- Cái gì?
- Quanh đây có nhà nào cho thuê không? Tôi muốn chuyển đến khu này sống!
Vẻ thản nhiên của Chan khiến Yan tức khắc trở nên bực mình. Muốn chuyển đến đây? Lý do là gì? Sao Yan lại không biết…
Cái thằng này…rõ ràng nói là cho mình cơ hội nhưng lại không ngừng phòng thủ thì biết tấn công làm sao…
Khốn quá!!!
Nhưng mà thôi được rồi, có đi thì cũng đành phải có lại, Yan đành nuốt giận hỏi tiếp.
- Nhà mày đâu sao mày không ở, tự dưng đòi chuyển đến đây làm gì?
Nghe Yan hỏi, Chan lại trầm ngâm suy nghĩ một hồi, phân vân một lúc rõ lâu rồi mới quyết định nói thật.
- Bố mẹ tôi ly dị rồi, giờ mẹ tôi đang ở Sài Gòn, còn bố thì ở với vợ mới cùng em gái ở nhà cũ, tôi không muốn ở cùng nên muốn chuyển đi chỗ khác thôi. Tôi giúp ông thì ông cũng phải giúp tôi chứ! Có chỗ nào không?
Thấy Chan thản nhiên nói liền một mạch như thế, bỗng nhiên lại làm Yan thấy cứng họng. Có vẻ như đằng sau vẻ điềm tĩnh ấy là một nỗi đau chất chứa không thể diễn tả…Vậy nên hắn mới luôn tìm những thú vui bên ngoài để che lấp sự thật trầm mặc ở bên trong…Một chút gì đó thương cảm chợt len lên trong thâm tâm, Yan quyết định mở lòng cho hắn ở lại nhà mình.
- Gần đây nhiều lắm, nhưng đang tết nhất người ta chưa cho thuê đâu, thôi mày cứ ở tạm nhà tao vài ngày. Ra tết khắc tính!
Yan vừa nói xong, đôi mắt Chan chợt sáng rực lên rạng rỡ, khóe miệng hắn đã lâu lắm không được kéo dài ra rộng ngoác đến mang tai như thế này! Bất ngờ tóm cổ vít chặt đầu Yan vào lòng, Chan cười phá lên sung sướng.
- Thằng cha này! Trông thế mà tử tế phết!!!
- Bỏ ngay cái tay bẩn ra khỏi người tao! Ôn con!!!
…
Chiều tầm năm rưỡi, Cheer lại lếch thếch tản bộ từ nhà Mita trở về nhà mình. Một mình lặng bước trên con đường dài, những suy nghĩ về Yan và Chan cứ hút nó mãi vào một hố sâu hỗn độn. Đối với nó thì cả hai đều đáng trân trọng, Yan là bạn, một người bạn trai tốt khó kiếm, Chan thì…khỏi phải nói rồi…Nó biết tình cảm nó dành cho ai là thật lòng, tình cảm nó dành cho ai đáng trân trọng hơn. Nhưng nó lại chẳng muốn làm mất lòng một ai…Nên cứ cả nể mãi…Rồi lại chợt nhận ra…hình như từ khi đi làm, quen nhẫn nhịn chịu đựng, quen phải giữ môi cười mỗi khi tức giận lên đến định điểm, khiến nó ngày càng trở nên cả nể. Dù là lúc tức giận nhất, nó vẫn vờ cười được…chứ không còn nóng nảy như trước…Gần một năm qua đi…có lẽ cuộc đời cũng dạy cho nó ít nhiều là phải thay đổi thì mới mong tồn tại…Năm mới đến rồi, cuộc đời nó rồi thì cũng sắp phải bước sang trang mới, thi tốt nghiệp, rồi thì thi đại học. Tất cả đều là những ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời…Đánh nhau, gây gổ…hay cầm trịch giờ cũng chỉ là những chuyện đã từng tồn tại trong quá khứ! Mà ngẫm lại thì nó thấy quá khứ của mình thật buồn cười! Đứa con gái bé nhỏ này sao lại từng có quang thời gian thích đi gây gổ, đánh nhau với con trai, thích tỏ ra mình là kẻ mạnh mẽ bất trị đến như thế? Nắm đấm của một đứa con gái, dù có cố rèn luyện đến mấy thì cũng làm được gì? Muốn đòi lại những bất công trong xã hội??? Chắc chắn không phải dùng đến nắm đấm mà phải dùng đến cái đầu! Một kẻ lúc nào cũng thích khoa trương bằng vũ lực, nhất là trong giới học đường thì rồi đến khi ra trường sẽ làm được gì? Kiếm tiền bằng nắm đấm thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm tay chân cho những thằng đầu to mắt cận trước kia mình đã từng bắt nạt mà thôi!
Vậy nên bây giờ nó càng cần phải thay đổi, sau khi ra Tết nó sẽ vẽ ra kế hoạch ôn luyện thật kỹ càng. Tìm một lò luyện thi, học vẽ bài bản từ bây giờ đối với một đứa có năng khiếu và niềm đam mê sẵn có như nó chắc cũng không phải quá muộn. À! Lại còn ôn thi tốt nghiệp nữa! Nếu không qua được ngưỡng tốt nghiệp thì cũng đừng có mà mơ đến cánh cửa Đại Học. Nếu sự học của nó mà bị dừng lại tại đây thì cuộc đời về sau chỉ còn nước xuống dốc…Nghĩ thôi mà cũng đã thấy thật mù mịt…Bởi kiến thức về Toán, Lý, Hóa trong đầu nó bây giờ gần như là rỗng không…Thật ra Cheer học không kém, nhưng nó lười vô cùng! Hầu như chỉ đến các kì thi nó mới bắt đầu cong *** lên nhồi nhét những dạng cần thiết để đối phó, rồi đâu lại vào đấy…thi xong là vứt đi hết ngay…
Haiz…Vậy là có đến hai việc quan trọng cùng phải làm một lúc, ra Tết rồi nó sẽ lại kiếm thêm một anh gia sư trẻ trung học giỏi nữa để bồi bổ lại kiến thức cho nó…Chứ không thì chỉ còn vài tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi…Nước đến chân mới nhảy…chẳng biết nhảy có cao không?! Thôi thì chỉ còn có thể trông cậy vào sự quyết tâm và kì tích trong tương lai thôi!…Haiz…
Vừa đi vừa nghĩ, nó vừa lặng lẽ thở dài…thế mà thoắt cái đã đứng trước cửa nhà từ lúc nào không biết.
Về đến nhà rồi! Cheer khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lại bình thản mở cánh cửa sắt đã nhuốm màu cũ kỹ ra…rồi lại chợt giật bắn cả mình khi thấy hình ảnh Chan đang hiện ra lù lù trước mắt nó. Sững người trong giây lát, chẳng hiểu sao Cheer như nhìn Chan như ảo ảnh…rồi không tin vào mắt mình…nó chớp mi vài cái khiến Chan cũng nghệt mặt ra một lúc rồi bật cười.
- Này! Anh biết anh đẹp trai rồi! Không phải ngắm mãi như thế đâu!
Giọng nói của Chan vang lên bất ngờ phá tan dòng suy nghĩ mơ hồ của con bé, Cheer khẽ chau mày rồi lại giả vờ quát nạt.
- Mấy giờ rồi mà còn ở đây? Sao không mau về đi?
- Hôm nay anh xin ở lại nhà mẹ mà…
- Mẹ nào???
- Mẹ em…à…mẹ vợ anh…hehe!!!
- Câm mồmmmmmmmmmmm!!! Mẹ của tôi thôi, ai cho anh nhận vơ! Cuốn xéo ngay!!!
- Thôi mà đừng nóng, có gì thì vào trong. Vợ chồng đóng cửa bảo nhau chứ như thế này hàng xóm người ta cười cho!
Chan vừa nói vừa kéo tay đẩy Cheer vào trong khiến con bé chẳng biết nên bực hay nên cười. Nhưng đến lúc nó vào nhà rồi, còn chưa kịp nói gì thì lại thấy Chan lặng lẽ lẻn ra, con bé mới ngạc nhiên hỏi.
- Ơ! Đi đâu đấy?
- Đi về!
- Ơ! Tưởng xin ở lại rồi cơ mà? – Bất ngờ hỏi lại, nhưng rồi ngay sau đó con bé chợt nhận ra rằng mình vừa nói hớ.
Câu nói hớ của Cheer cũng khiến Chan ngẩn người ra trong giây lát, nhưng bù lại hắn lại cảm thấy rất vui. Hình như Cheer đã bắt đầu quen với sự xuất hiện của mình…trong một vai trò gì đó rất gần gũi…
- Ô hô! Thế hóa ra em mong anh ở lại à?
Chan vừa nói vừa cười nhăn nhở khiến Cheer chỉ thấy đỏ mặt vì xấu hổ. Để chữa thẹn, nó lại vờ gắt gỏng rồi đạp thẳng Chan ra ngoài!
- Yà! Tôi chỉ đùa thôi! Anh cút đi! – Nói rồi, con bé liền lập tức đóng rầm cửa lại, không cho Chan có cơ hội chào tạm biệt.
Nhưng lấp ló đằng sau cánh cửa đó…là hai trái tim đều đang rung lên đập thình thịch. Đóng cửa lại, Cheer vội vàng chạy bắn lên phòng, ôm tim thở dốc. Cảm giác thật lạ khi mỗi lần gặp Chan gần đây đều khiến nó cảm thấy xấu hổ như thế này. Còn Chan, hắn vẫn cứ đứng ngây người rồi cười tủm tỉm ngay trước cửa nhà cái Cheer, khẽ ngửa mặt lên trời rồi vươn vai duỗi thẳng hai cánh tay, hắn lại ngúng nguẩy quay về phía nhà Yan, thầm mong Cheer cứ mãi đành hanh với mình như thế…
…
Hôm nay là một ngày thật nhiều biến động, về đến nhà nó không ăn cũng chẳng thèm tắm rửa mà chỉ muốn ném phịch mình lên giường rồi làm luôn một giấc…
Vậy mà nhoắng một cái đã đến 11 giờ, Cheery uể oải nhoài người dậy, rồi lại lóc cóc lê đến cái máy tính, lò dò mở facebook ra và ngay sau đó là gõ tên Chan Xù. Chuẩn bị sẵn tâm lý ức chế để đối phó với mấy con ruồi nhặng lúc nào cũng bâu đầy quanh wall nhà hắn, nhưng hôm nay thì lại khác…dường như tất thảy các status dạo gần đây Chan đều vu vơ nhắc đến một cô bé chân ngắn. Từ việc luộc bánh chưng cho đến tập xe đạp…Vừa đọc, nó lại vừa khẽ mỉm cười hạnh phúc. Đôi tay không ngừng lia nhanh đến những dòng status nói về mình rồi dừng lại trong giây lát. Chỉ là một vài dòng chữ ngắn ngủi nhưng Cheer cũng phải đọc đi đọc lại đến mấy lần…Rồi nó lại chỉ”like”chứ không comment gì hết…thật chẳng biết nói sao…Vì hạnh phúc lúc này cũng chẳng thể diễn tả hết thành lời. Chỉ cần Chan lặng lẽ quan tâm nó thế này thôi, đừng trả lời cũng đừng ra vẻ đào hoa với những đứa con gái khác! Cheer không cần một người yêu quyến rũ đối với nhiều cô gái, nó chỉ cần hắn thu hút hết sự chú ý của một mình nó thôi là đủ rồi…Như bây giờ ấy…
Rồi đang tủm tỉm ngồi cười đến run cả người, nhịp tim càng lúc càng đập mạnh hơn khi Cheer dừng lại ở một dòng status khá dài mà không cẩu thả. Sững lại trong giây lát, nó lặng người để đọc cho kỹ hơn những gì mà Chan muốn nói…
“…
Có thể mọi việc anh làm đối với em đều là vô nghĩa…
Và đôi khi những lời anh nói đối với em hay những người xung quanh đều thật ngu ngốc…
Nhưng chỉ cần trong phút chốc, em nghĩ: ” Em cần anh, em nhớ anh!”
Thì anh còn có thể làm thêm nhiều điều ngu ngốc hơn cả thế…
Có thể trong mắt người khác anh đang tự hạ thấp bản thân mình…
Nhưng người khác nghĩ gì đối với anh có quan trọng gì đâu…
Quan trọng đối với anh thì chỉ có một thôi…
Là”Em”…thế đủ rồi…
…”
Đọc xong status mà tim nó như ngừng đập, cảm giác gì đó như da gà nổi lên hết cả, mồ hôi tay chảy ra đầm đìa khiến Cheer không thể kiềm chế sự phấn khích của bản thân. Hai má dần dần trở nên nóng bừng, con đôi môi thì không biết nên cười hay nên khóc. Khẽ lấy tay che lấy khuôn miệng mình đang mím chặt, Cheer chợt nhận ra cảm xúc lúc này là…dường như không chỉ đơn thuần là”thích”nữa rồi…
…
Nửa đêm đang nằm vật vờ ở trong phòng Yan, Chan lại giật mình khi nhận được một tin nhắn…
Lò dò mắt nhắm mắt mở với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, nhưng ngay lập tức mắt hắn chợt căng ra rõ to để nhìn cho rõ cái tên đang xuất hiện trên màn hình.
“Quỷ lùn yêu dấu”…tỉ năm mới có chuyện con bé chủ động nhắn tin cho hắn…
Vội vàng mở ra đọc ngay, rồi ngay sau đó hắn lại ngồi ngây ra một cách bần thần, vừa đọc vừa nở một nụ cười ngớ ngẩn…khiến Yan không biết có phải do hôm nay mình đã lỡ đấm vào đầu Chan quá tay hay không nữa…
Chùm kín chăn vào đầu, Chan vừa nằm ôm điện thoại vừa cười sung sướng, hắn cứ quằn quại như thế, hết đóng vào rồi lại mở ra…khóe miệng không ngừng rú lên vì sung sướng…Quả nhiên khi yêu vào ai cũng hóa trẻ con…
“Em cần anh, em nhớ anh!”
Cheer đã phải chần chừ rất lâu rồi mới dám nhắn đi cái tin mà nó đã soạn đi soạn lại đến cả tỉ lần rồi mới dám bấm nút”gửi”trước khi đi ngủ đấy!
Chap 48: Từ khóa”I love you”
Đêm hôm đó quả là một đêm khó ngủ…
Phần ít vì tin nhắn của cái Cheer…
Còn phần nhiều chính là vì con gà điên thường xuyên gáy vào lúc 1 giờ sáng của bác hàng xóm…
…
Chiều hôm sau, cả lũ lại rủ nhau sang nhà Yan để làm bài tập tết, cũng chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc kì nghỉ ngắn này rồi, bài tập thì vẫn chất đầy như núi…Nghĩ đến đây đứa nào cũng thấy...