Thôi, con cứ suy nghĩ cho kỹ, về Việt Nam hay ở lại Úc thì báo cho ba mẹ để còn sắp xếp
Nói rồi mẹ em cúp máy.
Cuộc nói chuyện làm em suy nghĩ nhiều, không phải suy nghĩ chuyện của em với gái, tụi em yêu nhau lắm và em đã quyết tâm dù thế nào cũng phải cưới gái làm vợ, phải chăm sóc, yêu thương, bảo bọc gái suốt đời. Cái em đang băn khoan là đi hay ở, đúng là Việt Nam có nhiều điều chưa tốt nhưng tâm trạng của kẻ xa xứ nó khó tả lắm các bác à, cuối cùng em đã quyết định phải về thôi, về thôi
vì Việt Nam chính là quê cha đất tổ của mình. Nhưng còn gái thì sao? gái có chịu theo em về Việt Nam không? nghĩ đến đây một nỗi lo mới lại hiện lên.
Gạt hết mọi suy nghĩ lo sợ trong đầu em quyết định nói hết với gái về mọi chuyện (mặc dù trước đó em đã không ít lần nói bóng gió + hỏi khéo gái là gái có chịu về VN với em không)
Chiều hôm đó cũng như mọi ngày em đón gái tan học về, hai đứa lại ra công viên tâm sự.
Em: Dạo này em học tốt không
Gái: Cũng tốt, mọi chuyện ổn anh à
Em: Nhanh thật, mới đó mà mình yêu nhau đã 5 năm rồi
Gái: Nhanh thật đó anh, còn 1 năm nữa thôi là em ra trường rồi
Em: Học xong rồi em định làm gì?
Gái: Thì em học tiếp, học lên tiến sĩ luôn
Em: Vậy em không tính lấy chồng à?
Gái: Thì em có anh rồi còn gì mà sao hôm nay anh hỏi lạ thế bữa nay em thấy anh khác mọi ngày
Em: Anh tính về Việt Nam em à, anh còn có ba mẹ, có gia đình, có cả kỳ vọng của dòng họ đặt nặng trên vai mà anh phải gánh vác.
Gái: Em hiểu, gia đình em cũng mong em về với họ
…Không khí chùng xuống…Em với gái yên lặng hồi lâu…
Gái: Cuộc sống ở Việt Nam thế nào vậy anh
Em: Anh không biết phải nói thế nào nhưng đó là quê hương anh, tốt xấu gì thì anh cũng phải trở về.
Gái: Vậy em cũng sẽ coi Việt Nam là quê hương của em
Em: Ý em là
Gái: Em không biết là em có hợp với cuộc sống ở Việt Nam hay không nhưng mà ở đó có anh, em tin là em hòa hợp được
Em: Vậy là em chịu về Việt Nam với anh.
Gái: Vâng, nhưng mà em còn phải thưa chuyện lại với gia đình, em sợ gia đình em không đồng ý
Em: Anh hiểu
Gái ôm em thủ thỉ: Mà anh đừng lo, em yêu anh, gia đình em có nói gì thì em vẩn sẽ yêu và theo anh
Cảm xúc lâng lâng, em tự hỏi sao cảnh này giống trong phim quá vậy cà và thường thì trong phim nhân vật nam sẽ trao cho nhân vật nữ vật đính ước, mà bữa nay mình đâu có chuẩn bị gì chợt nghe thấy mùi hương thoảng thoảng rất nhẹ nhàng, gì vậy cà em nhìn quanh thì ra gần đó có bụi cây mê điệt màu tím rất đẹp.
Ủa, cây mê điệt, sao bữa nay lại có ở đây, ai mới trồng nó vậy cà? (em tự hỏi) hay trời có ý giúp ta rồi – em nghĩ vậy vì trong đầu chợt lóe lên ý tưởng là dùng lá cây đan thành nhẫn cỏ tặng gái. Số là hồi nhỏ em hay hái cây hoa, lá để làm con cào cào, con bướm, trái tim, vòng cổ, vòng đeo tay, nhẫn các kiểu còn cây mê điệt này trong văn hóa phương tây tượng trưng cho tình yêu chung thủy, sâu sắc, đến chết cũng không thay lòng và ở một số vùng ở Châu Âu các cô dâu trong ngày cưới thường đeo vòng lá làm từ cây mê điệt lên đầu tượng trưng cho tình yêu bất diệt (ai fan của thần thoại Hy Lạp chắc biết chuyện này), vậy là em hái lá cây (vừa hái vừa nhìn quanh xem có ai để ý không mắc công bị phạt vì phá hoại môi trường) để làm thành 1 cái nhẫn bé xinh tặng cho gái, gái thích lắm cứ khen mãi không thôi còn bắt em dạy gái cách làm nữa
Nhìn gái lúc đó thật trong sáng, ngây thơ, đáng yêu, gái đúng là nàng Quỳnh Nga của cuộc đời em (nàng Quỳnh Nga trong tuồng bên cầu dệt lụa ấy, em thích tuồng này, thích cải lương và cả nàng Quỳnh Nga nữa, còn chuyện nàng Quỳnh Nga tốt ra sao thì mấy bác google “bên cầu dệt lụa” để biết thêm chi tiết nhé.
***
Chị này thì em qua lại, quen biết lâu rồi (em đã kể ở những chap trước) nên cũng không có gì khó. Em vừa đi làm vừa tranh thủ thời gian qua lại thăm nom, phụ giúp 2 chị em việc này việc kia, ra dáng mình là 1 người chu đáo, đảm đang rồi cũng có ngày chị đoán được “ý đồ” của mình
…Đoạn này là gái kể em nghe chứ em không có mặt ở đó…
Chị: Dạo này sao (tên em) hay qua lại chơi nhà mình vậy nhỉ?
Gái: Bình thường mà chị, chuyện của tụi em chị biết rồi mà, tụi em yêu nhau nên ảnh coi nhà mình cũng là nhà ảnh
Chị: Em còn nhỏ thì lo học đi, gia đình kỳ vọng vào em lắm đó
Gái: Không sao đâu, chị đừng lo, em biết cân bằng mà, mà chị thấy ảnh thế nào.
Chị: Thế nào là sao? sao em lại hỏi vậy?
Gái: Thì chị đáng giá ảnh thế nào
Chị: Thì cũng được, mà nè sao em hỏi vậy? bộ có ý tiến tới với nó rồi hả? mà em nè (nhíu mày, im lặng vài giây) em với nó có (ngập ngừng)
Gái: Sao ạ chị?
hị: Lúc XXX em với nó có dùng BCS không coi chừng có thai thì chết
Gái (cười): Trời đất, sao chị hỏi vậy, em với ảnh có gì bậy đâu
(Cái này gái nói thật nhé, tụi em yêu nhau trong sáng lắm dù có lúc ôm nhau ngủ nhưng em vẩn giữ gìn cho gái chỉ sờ soạn, hôn hít bên ngoài thôi, nhiều lần ôm, dỗ gái ngủ xong nhìn gái dễ thương quá em chỉ muốn mà nghỉ lại thôi, quân tử ai làm thế dù sao cũng phải giữ danh giá, tiếc hạnh của con trai Việt Nam chứ, vậy là thôi ráng kiềm chế vậy mình là người chứ đâu phải thú mà bạ đâu ăn đó được phải không các thím)
Chị (tỏ vẻ nghi ngờ): Thật không? khó tin quá, chứ bên tây này quen nhau vài bữa là dắt nhau lên giường rồi, tụi em yêu nhau lâu vậy còn gì.
Gái: Thật mà chị, ảnh tốt lắm, lúc nào cũng giữ gìn cho em, ảnh nói con gái lúc nào cũng thiệt thòi trong chuyện ấy.
Chị: Em với nó có tình gì chưa? chuyện lâu dài đó?
Gái (thủ thỉ): Tụi em định lấy nhau chị à
Chị: Kết hôn tính gì sớm vậy, em còn đi học mà, với lại ba má không cho em lấy chồng Việt Nam đâu, ở Đài Loan người Việt Nam tai tiếng nhiều lắm
Gái: Em không cần biết, em chỉ biết là em yêu ảnh và ảnh cũng yêu em, còn người Việt Nam thì chị cũng tiếp xúc với ảnh rồi đó, đâu có gì xấu, ảnh tốt với chị em mình lắm mà
Chị (trầm ngâm, suy tư): Ừ thì chị biết chê nó cài gì bây giờ nhỉ, nhưng mà chuyện đời khó đoán lắm em à, người mình (Đài Loan) lấy nhau chưa chắc hạnh phúc huống gì em với nó khác dân tộc, không cùng văn hóa, em không sợ ba má phản đối sao.
Gái (khóc): Em biết nhưng chị ơi, em yêu anh ấy, yêu nhiều lắm, không có ảnh em sống không được, chị ơi, trước giờ chị thương em nhất mà, chị ủng hộ tụi em đi, nha chị
Chị (thở dài): Thôi đành vậy, em gọi nó bữa nào rảnh qua đây nói chuyện với chị, chị muốn nói rõ hết mọi chuyện với nó.
.
.
.
.
.
.
Chap này em nghe gái kể lại chứ em không có ở đó, ý chính là như vậy còn lời thoại thì em tự đặt.
Tối đó em qua gặp chị để thưa chuyện.
Chị (mặt hình sự): Em tôi có nói cho tôi biết chuyện nó với cậu, giờ cậu tính sao?
Em (bình tĩnh, ra vẻ thiện chí): Chị à, em với gái yêu nhau cũng lâu rồi, chuyện của tụi em thì chị cũng biết, em yêu gái thật lòng chị à, em cũng định thưa chuyện với chị và gia đình.
Chị: Thưa chuyện gì?
Em: Em định thưa chuyện, xin phép chị và gia đình cho tụi em kết hôn
Chị: Kết hôn? cậu biết em tôi còn nhỏ lắm không? nó còn phải học, gia đình tôi rất kỳ vọng vào nó, mà giờ nếu chúng tôi cho nó lấy cậu thì cậu lấy gì lo cho nó, cậu định bắt nó về Việt Nam chịu khổ với cậu à?
Em (nóng mặt nhưng vẩn cố giữ bình tĩnh): Chị à, em hiểu chị đang lo nhưng gì, em biết tụi em đến với nhau sẽ gặp rất nhiều khó khăn vì khác biệt văn hóa, ngôn ngữ, em biết chị sợ em không chăm lo được cho gái, nhưng xin chị yên tâm, em đã đi học tiếng Hoa và tìm hiểu về văn hóa Đài Loan (thú thật với các thím là đến giờ mình vẫn…không nói được tiếng Hoa), em cũng đi làm và cũng có chút thành tích, em tin là em có thể chăm lo được cho gái, xin chị tin em (bla bla, em bắt đầu múa lưỡi)
Chị: Làm sao tôi tin cậu, em tôi còn nhỏ, còn ngây thơ, hôn nhân là chuyện hệ trọng mà cậu với nó làm như một vở kịch ấy.
Em: Chị à, chị không tin em cũng phải tin vào em chị chứ, em nó là 1 người thông minh, gái yêu và đặt niềm tin vào em và em cũng vậy, em tin là mình có thể chăm sóc gái suốt đời (bla bla, tiếp tục múa lưỡi)
Gái: Chị à, xin chị tin tụi em
Chị (thở dài): 2 đứa đã quyết vậy thì chị biết làm sao
rồi chị lại quay sang em: Cậu liệu mà chăm sóc em tôi cho đàng hoàng, nó mà có gì tôi lột da cậu
Em: Xin chị tin em (quay sang nhìn gái), em sẽ chăm sóc gái suốt đời.
Chị (cười): 2 đứa mà làm diễn viên phim tình cảm chắc hợp lắm đó
Rồi chị lại cười: Nãy giờ chắc chị nhìn dễ sợ lắm hả? xin lỗi 2 đứa nghen, chị đùa tí cho vui
Gái: Vậy chị đồng ý cho tụi em rồi hả chị?
Chị (lại cười): Ừ thì, nếu chị phản đối thì em có nghe lời chị không hay bỏ nhà theo nó luôn
…Không khí đang căng bỗng dịu lại…
Chị tiếp: Đáng lẽ chị còn hỏi nhiều nhưng mà thấy nhỏ sắp khóc nhè nên thôi, mắc công tối nay lại phải dỗ nó mà nè 2 đứa còn phải qua ải của bá má nữa đó, liệu mà lo đi
Bữa đó chị bảo em ở lại dùng bữa tối, trong bữa ăn lại tiếp tục hỏi han, dặn dò, em lại hứa hẹn các kiểu, thì ra chị đã “ngầm” đồng ý chuyện của 2 đứa từ lâu rồi, nhưng vẩn muốn làm căng để thử mình, đến chiều thấy gái lo muốn phát khóc nên mới thôi tra hỏi
Kể ra bà chị này cũng dễ thương sau sang Đài Loan thưa chuyện với ba má gái chị ấy ủng hộ em nhiều lắm giờ em lại đâm ra thương chị luôn rồi ấy chứ
Nhưng là vì không phải là chủ đề chính của thread đó nên không kể chi tiết
Sau khi “phá đảo” vượt qua ải bà chị gái, em với gái bắt đầu chạy đua với thời gian, em lo làm, gái lo học để chứng minh là chuyện yêu nhau của 2 đứa không ảnh hưởng gì tiêu cực đến sự nghiệp cả để sau này có thành tích mà thưa lại với phụ huynh 2 họ (nhất là bên nhà gái)
Kỳ nghỉ hè cuối năm 2011 (mùa hè ở Úc kéo dài từ tháng 12 – tháng 2 năm sau) gái tranh thủ về thăm nhà, còn em vì bận công việc nên không đi chung được, gái đành về Đài Loan 1 mình. Thời gian ở Đài Loan em thường xuyên yahoo, gọi điện thăm hỏi gái, sẵn tiện thăm dò “tình hình chiến sự”, gái bảo gái vẩn ổn nhưng qua cách nói chuyện em thấy gái có gì đó không bình thường
Em lo là ba má gái không đồng ý vậy là em nghe theo lời của các cụ ở quê “cưới vợ phải cưới liền tay” em lên kế hoạch cầu hôn để “đánh dấu chủ quyền” đối với gái (dù lúc đó gái chỉ mới có 21 tuổi), và đương nhiên “kế hoạch vĩ đại” này không thể thiếu sự góp mặt của đám bạn “nhất quỷ nhì ma” vậy là cả bọn lôi tiểu thuyết tình cảm, phim ảnh, kịch, thơ các kiểu ra để nghiên cứu và lên kế hoạch tác chiến cho 1 buổi cầu hôn lãng mạn như cổ tích.
Tụi em chia nhau ra thằng đi chuẩn bị hoa, thằng chuẩn bị pháo bông, thằng lên kịch bản, âm nhạc và đi thuê…1 cỗ xe 2 ngựa kéo để cho nó giống trong phim.
Có điều cả bọn đi khắp các trung tâm thương mại, cửa hàng trang sức, đá quý mà không tìm được cái nhẫn nào ưng ý, vậy là em phải tranh thủ 2 ngày để bay sang thiên đường mua sắm Hồng Kông để tìm “lễ vật” cầu hôn (lịch trình có 2 ngày nên không có gì để kể)
Nhưng mà kế hoạch hoành tráng mà em lao tâm khổ tứ sắp đặt bị đổ bể vào phút chót do 1 sự việc bất ngờ xảy ra
Người tính không bằng trời tính, em còn nhớ mãi cái ngày 24/1/2012
Gái vừa về đến là gọi em đến nhà thờ nơi mà em và gái gặp nhau gần đầu tiên, gái nói là có việc rất quan trọng. Đến nơi thì em thấy mắt gái đỏ hoe, mọi việc có vẻ rất tệ, gái vừa khóc vừa kể là đã nói chuyện với ba má chuyện của 2 đứa và kết quả là bị phản đối kịch liệt, ba má gái bắt gái phải chấm dứt tình cảm nếu không sẽ nhốt, không cho gái về đây học tiếp nữa
Em chỉ biết ôm gái vào lòng an ủi, một lúc sau thì gái nín khóc, gái nhìn thẳng vào mắt em: Anh à, anh vẩn quyết về Việt Nam sống à?
Một cảm giác lo sợ chợt hiện lên nhưng em vẩn bình tĩnh đáp lại: Em à, gia đình anh ở Việt Nam, anh là con trai trưởng anh không thể không trở về
Gái: Chị em bảo là nếu anh chịu về Đài Loan ở rễ thì chị sẽ có cách thuyết phục ba má
Em: Vậy em định thế nào?
Gái (rút vào lòng mình thủ thỉ): Nói vậy thôi chứ ai lại bắt anh ở rễ, em đã quyết tâm rồi anh à, em sẽ theo anh về Việt Nam, xa anh em không sống được
Em (cảm động): Em nói thật chứ?
Gái: Thật mà
Gái ôm em cứng ngắt rồi thủ thỉ: Anh à hay là mình làm đám cưới đi
Em: Ý em là?
Gái (cười): Em đang cầu hôn anh đấy
Rồi gái móc ra cái nhẫn cỏ do gái tự làm: Mình lấy nhau nghe anh (ánh mắt gái lúc đó tha thiết lắm, đến giờ ánh mắt đó vẩn còn ám ảnh em)
Không biết phải diễn tả cảm giác của em lúc đó thế nào, vừa mừng, vừa lo lại vừa hạnh phúc lại vừa ưu tư về thực tại và tương lai, cả chục cảm xúc đan xen trộn lẫn vào nhau như thành Cổ Loa xoắn ốc của An Dương Vương.
Đang mơ màng thì á gái cắn em một cái rõ đau các thím ợ em nói anh có nghe gì không vậy (gái vùng vằng giận dỗi)
Em: Anh nghe em à
Gái: Vậy anh
Em: Anh từ chối
Gái (rơm rớm): Anh không còn yêu em nữa à
Em (cười) kí đầu gái cái: Ngốc à, làm gì có chuyện con gái cầu hôn con trai chứ, chuyện này là anh làm mới đúng (kí đầu gái cái nữa)
Rồi em lấy ra cái nhẫn mà em mua ở Hồng Kông, từ lúc mua nó về lúc nào em cũng giữ ở bên mình, hễ rãnh thì lôi ra ngắm nghía, bởi vậy giờ mới có cái mà cầu hôn gái chứ
Em quỳ xuống cầu hôn gái: Làm vợ anh em nhé, em sẽ yêu thương chăm sóc em suốt đời, nếu em phải rơi nước mắt thì đó chỉ là những giọt nước hạnh phúc.
Gái (nét mặt rạng rỡ, cười hạnh phúc, gật đầu): Em đồng ý, em sẽ làm vợ anh.
Vậy là bữa đó đứng trước tượng chúa em và gái thề ước sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp, không kèn, không trống, không pháo, không hoa, không có cả người làm chứng nhưng với tụi em như vậy là quá đủ (dù rằng 2 đứa không theo đạo)
Kế hoạch cầu hôn tuy thất bại về mặt kỹ thuật (báo hại cả bọn tốn thời gian vạch kế hoạch mà không có cơ hội xài) nhưng kết quả thu về lại quá mĩ mãn ngồi gõ những dòng này mà cảm xúc lại ùa về em thấy yêu gái quá các thím ợ tối nay phải XH tẹt ga luôn
Sau bữa cầu hôn và thề ước 2 đứa bắt đầu bàn tính chuyện tương lai, gái thì chỉ còn cái đồ án tốt nghiệp là ra trường, em nghe lời ông bà mình dạy “cưới vợ thì phải cưới liền tay” nên quyết định sẽ làm đám cưới ngay trong năm đó (2012) vậy là em lo thu dọn để về Việt Nam còn gái lo học, định sau khi gái tốt nghiệp 2 đứa sẽ về Đài Loan thưa chuyện với nhà gái để tính chuyện hôn nhân.
Tháng 2 năm đó về Việt Nam còn gái vẫn ở lại Úc, 2 đứa vẫn giữ liên lạc qua điện thoại với internet cho đến 1 buổi chiều không đẹp trời giữa tháng 3 em đang làm việc thì nhận được điện thoại của gái em nghĩ bụng chắc gái nhớ mình nên gọi điện sang nhõng nhẽo đây
Em: Gì đây bé, nhớ anh rồi phải hông
Đầu dây bên kia 1 giọng nói quen thuộc vang lên nhưng không phải là gái mà là
Chị: Là chị đây, em chị nó uống thuốc ngủ tự tử giờ đang nằm trong bệnh viện em sang Đài Loan ngay nhé
Em (lúc này đã không còn bình tĩnh): Chị nói sao gái bị sao vậy chị
Chị: Ba mẹ chị không cho nó lấy em, nó buồn nên uống ngủ, em thu xếp sang đây với nó đi
Em: Rồi gái có sao không chị
Chị: Nó còn yếu và nó bảo nhớ em lắm
Em: Vâng, em sẽ sang đó ngay
Vậy là với tâm trạng như lửa đốt em bay sang Đài Bắc ngay trong đêm đó (visa Úc của em lúc đó còn hiệu lực nên được miễn khỏi phải xin visa Đài Loan) một thân một mình với hành trang là vài câu tiếng hoa bập bẹ và sự chỉ dẫn của chị gái.
Đón em ở sân bay là chị gái.
Em: Chào chị, gái sao rồi chị
Chị: Cậu cứ bình tĩnh, đừng rối lên thế, nó đang nằm ở nhà chị (nhà riêng của chị chứ không phải nhà ba má), để chị dẫn cậu đi gặp nó.
Đến nơi, gái đang nằm trên giường, tiều tụy, xanh xao, 2 mắt đỏ hoe, nhìn gái tội lắm
Em ôm gái vào lòng: Sao em khờ quá vậy
Gái: Em nhớ anh quá, ba má không cho em lấy anh, em buồn quá anh ơi
Rồi gái vừa khóc vừa kể chuyện
Tháng 3 năm đó (2012) tranh thủ Úc nghỉ lễ lao động gái về Đài Loan một lần nữa để thăm nhà và thuyết phục ba má 1 lần nữa, lần này vì đã thề ước với nhau nên gái quyết tâm lắm nhưng mà ba má gái đúng là lòng dạ sắt đá, thuyết phục thế nào họ cũng không chịu, hết cách gái mới dọa nếu ba má không cho lấy em gái sẽ uống thuốc ngủ tự tử ba gái nói cứng: Mày có giỏi thì uống đi, chết tao chôn, coi như tao không có đứa con này
Chị gái thấy tình hình căng quá nên mới bày cho gái dọa 2 ông bà
Bữa đó 2 chị gái (nhà gái có 3 chị em, gái là út ợ) tìm đâu về lọ thuốc ngủ đã uống hết chỉ còn cái vỏ rỗng rồi gái làm bộ khóa trái cửa, 2 bà chị đóng kịch ở ngoài đập cửa la ó rồi cả nhà đập cửa xông vào thấy gái (giả bộ) đang nằm dưới đất, trên tay là lọ thuốc đã dốc cạn (thật ra là nó đã hết thuốc từ đời nào rồi), 2 ông bà sợ xanh mặt vội vã kêu xe chở gái vào bệnh viện, bà chị thứ 2 (trong nam hay gọi là chị 3) khôn ngoan sợ vào viện sẽ bị lộ nên bảo đưa đến bệnh viện (nói đúng hơn là cái phòng khám) của chị ấy (chị đã sắp đặt hết từ trước)
Vậy là như những diễn viên hollywood trên màn ảnh rộng, 3 chị em kẻ tung người hứng, gái thì giả như rất nguy kịch còn bà chị 3 thì bảo: May là đưa đi cấp cứu sớm nếu không thì nguy rồi, chị 2 thì trách móc: Tại ba má ngăn cản tình yêu của nó nên nó mới làm liều, bla bla
Đến lúc này 2 ông bà xuống nước không dám làm căng với gái nữa, còn bảo: Con ráng uống thuốc, ăn uống cho khỏe, con muốn lấy ai thì tùy, ba má chỉ sợ con không hạnh phúc thôi, có dịp con dẫn nó (nói em đấy) sang cho ba má coi mặt.
Gái tuy không có uống thuốc ngủ nhưng mà cũng mệt nhiều (tội gái còn trẻ mà lận đận thương gái quá), sau đó gái không về nhà ba má mà về nghỉ ở nhà chị 2 (cái chị gọi điện sang cho em ấy).
Em thương gái vậy thì thương lắm em đút cháo cho gái ăn rồi dỗ gái ngủ gái rút vào lòng em như con mèo con
Gái ngủ rồi em ra nói chuyện với bà chị.
Em: Chị làm em hết hồn, tưởng gái uống thuốc thật lòng em như lửa đốt
Chị: Cậu còn trách tôi tôi nói vậy để xem cậu có thật lòng với em tôi không có sẵn sàng cùng nó vượt qua khó khăn không mà chính tôi nghĩ cách để gây áp lực với ba má nhằm giúp cho cậu với nó đấy cậu không cám ơn mà còn trách tôi là sao
Em: Em xin lỗi chị tại em lo cho gái quá cám ơn chị đã giúp tụi em
Chị: Cậu không cần cám ơn những gì tôi làm là vì em tôi chứ không phải vì cậu
Rồi chị tiếp: Mà tôi chỉ giúp được tới đây thôi, ba má tôi cũng đã xiêu lòng, tiếp theo phải xem cậu thuyết phục họ...